"A!" Tôn đại nương sợ tới mức kinh hãi hét lên.
"Buông ta ra, ngươi dạ xoa này buông ta ra!"
"Phu nhân, nếu ngươi muốn trách phạt, vậy xin trách phạt ta đi phu nhân..."
Tô Oanh lại căn bản là không để ý tới Vương Lãng, nắm lấy cổ Tôn đại nương nhấc bà ta lên.
"Ô ô..." Tôn đại nương bị bóp cổ, chỉ thấy trước mắt biến thành màu đen, vang vọng bên tai đều là giọng nói âm lãnh của Tô Oanh: "Nói, là ai bảo ngươi dẫn Bạch Sương đến nhà gỗ?"
Tôn đại nương tuyệt vọng đá hai chân, ngay ở lúc bà ta sắp ngất đi, Tô Oanh đột nhiên ném bà ta xuống mặt đất.
"A! Khụ khụ ọe!"
Tôn đại nương ho khan một trận, nước mắt nước mũi đều chảy ra.
Nhưng Tô Oanh lại không tính buông tha cho bà ta như vậy.
"Ta hỏi lại ngươi một lần, là ai?"
Tiếng tức giận gần như đâm thủng màng tai của Tôn đại nương, bà ta hoảng sợ nhìn Tô Oanh run giọng nói: "Là, là một nữ nhân y phục đỏ là một nữ nhân y phục đỏ..."
"Nàng ta, nàng ta nói thích Bạch Sương, muốn mời nàng ấy uống trà, bảo ta gọi nàng ấy đến..." Tôn đại nương run rẩy giọng the thé nói.
Hạ đại thúc bọn họ cũng nghe thấy động tĩnh đi tới, tuy bọn họ không biết Bạch Sương đã trải qua cái gì, nhưng thấy bộ dáng sau khi Bạch Sương trở về kinh sợ ở đáy mắt vẫn luôn không thể biến mất, đã biết nàng ấy đã chịu kinh sợ cực lớn.
Tô Oanh cong khóe môi, chứa một tia khát máu lạnh lẽo: "Nàng ta cho ngươi cái gì."
Tôn đại nương liều mạng lắc đầu: "Không, không có, cái gì cũng đều không có."
Tô Oanh cầm vạt áo của bà ta kéo bà ta lên dùng sức lắc lắc.
"Lạch cạch" một tiếng, một túi tiền từ trên người Tôn đại nương rơi ra.
Tôn đại nương vừa thấy đã luống cuống, giãy giụa suy nghĩ muốn duỗi tay nhặt: "Ngươi thả ta ra, thả ta ra, ta, ta không cần đi chung với các ngươi, ta muốn đi, ta muốn đi, dựa vào cái gì các ngươi ra tay với ta!"
Tô Oanh đẩy bà ta ra, khom người nhặt túi tiền trên mặt đất lên, từ trong đổ ra mấy chục lượng bạc cầm ở trong tay.
Vương Lãng thấy những đồng bạc đó đều kinh ngạc trợn tròn đôi mắt, hắn đều rõ ràng hơn bất kì kẻ nào, khi bọn họ lưu đày bạc mang ra đã sớm dùng hết ở trên đường rồi, nương hắn không có khả năng lại có nhiều bạc như vậy.
"Đây là nàng ta cho ngươi?"
Tôn đại nương nhìn bạc trong tay nàng bò dậy muốn đoạt lấy.
Tô Oanh đột nhiên ra tay, nắm cằm Tôn đại nương khiến để cho bà ta không thể không há miệng, sau đó nhét tất cả bạc vào trong miệng của bà ta.
"Ô, ô!"
"Vì chút bạc này, ngươi lại có thể không màng sống chết của Bạch Sương, vậy hôm nay ta sẽ dùng bạc này sặc chết ngươi!"
Đôi mắt của Tôn đại nương hoảng sợ phóng ra to nhất, bà ta sợ hãi giãy giụa, lại căn bản không tránh được trói buộc của Tô Oanh.
Vương Lãng thấy thế cực kỳ sợ hãi: "Phu nhân, lão gia, cầu xin các ngài, cầu xin các ngài tha cho nương ta một con đường sống, cầu xin các ngài, ta, ta lập tức dẫn theo bọn họ rời đi, sau này tuyệt đối sẽ không quấy rầy lão gia phu nhân, cầu xin lão phu phu nhân..."
Vương lang liều mạng dập đầu với Tô Oanh, Tô Oanh lại như là không nhìn thấy, vẫn luôn nhét một viên bạc cuối cùng vào trong cổ họng của Tôn đại nương, cũng vẫn không chịu bỏ qua, nàng nắm chặt miệng của Tôn đại nương, không cho bà ta có cơ hội nhổ những bạc đó ra.
Tôn đại nương thống khổ che cổ lại, muốn moi bạc ra, lại phát hiện những cái đó căn bản là không làm được, tất cả bạc đều chặn ở trong cổ họng, gần như muốn mạng của bà ta.
Vẻ mặt của Tô Oanh hờ hững nhìn về phía Vương Lãng: "Vương Lãng các ngươi đều nghe cho rõ, năm đó nếu ngươi không đi theo Tiêu Tẫn đấu tranh anh dũng, ngươi cũng sẽ không có vinh quang lúc trước, ngươi tự nguyện đi theo hắn, vậy lúc hắn xui xẻo ngươi bị liên lụy vào, ngươi cũng phải chịu theo, hắn không nợ ngươi, việc lưu đày này, ngươi có thể hận ta, nhưng ta cũng cứu mạng của ngươi, muốn nói thiếu, ngươi cũng không xứng."