Hắn nhìn chuyện gì Tô Oanh cũng đều dốc hết sức gánh vác, việc này làm cho trong lòng hắn rất là nặng nề, hắn như một phế vật không thể giúp việc gì.
"Tô Oanh, chờ sau khi xây phòng ở xong, giúp ta trị chân đi."
Tô Oanh nhướng mày gật đầu: "Không thành vấn đề, ngày mai ta sẽ đi tìm nguồn nước, lúc sau trở về hỗ trợ tiến độ xây phòng nhanh hơn, chờ sau khi có một chỗ an ổn đặt chân, ta sẽ bắt đầu tiến thêm một bước trị liệu cho ngươi."
"Ừ."
"Ọe!" Dạ dày Tô Oanh đột nhiên quay cuồng một trận.
Nàng nhanh nhảy xuống xe ngựa nôn ra ở bên cạnh.
Sắc mặt Tiêu Tẫn biến đổi, nhanh chống thân thể tiến lên giọng vội vàng hỏi: "Tô Oanh, ngươi làm sao vậy?"
Sau Tô Oanh nôn một lúc, mới cảm thấy dạ dày thoải mái chút: "Ta không có việc gì, chỉ là ăn nhiều." Nàng lấy ra một lọ nước súc miệng từ trong túi y phục sau lưng Tiêu Tẫn súc miệng, lúc này cảm thấy trong miệng thoải mái chút.
Tô Oanh trở lại trên xe ngựa, một tay Tiêu Tẫn kéo nàng đến bên người: "Sao lại thế này? Đang yên đang lành sao lại nôn?"
Tô Oanh lấy túi nước uống một ngụm nước mới nói: "Chỉ là ăn nhiều."
Tiêu Tẫn không tin, lúc trước có lúc ăn càng nhiều hơn, nàng đều sinh long hoạt hổ.
Tô Oanh xác thật không nói lời nói thật, vừa rồi nàng nôn mửa hẳn là phản ứng của dược vật, ở trước khi tiến vào nhà gỗ nàng đã phòng bị tốt, nàng dùng thuốc viên ngăn cản tất cả dược vật xâm nhập, nhưng loại thuốc viên này sẽ có tác dụng phụ, chính là ở sau khi tiến vào trong cơ thể, ở trong thời gian nhất định cần bài xuất ra, nàng cũng không nghĩ tới lần này là khiến nàng nhổ ra, thật sự là làm người không chịu nổi, đêm nay thịt đều ăn vô ích rồi!...
Ở một phòng trong Lão Hổ Doanh tường cao lầu dùng gạch xanh trắng xây lên, Mị Nương yếu ớt mở hai mắt ra.
Nàng ta nhìn bóng dáng ngồi ở sau bình phong, sợ tới mức quỳ trên mặt đất: "Chủ tử thứ tội, là Mị Nương sơ sót."
Bóng dáng sau bình phong quơ quơ, mang theo một tia quỷ khí âm trầm: "Để ngươi tìm thịt non, lại thiếu chút nữa hỏng đại sự của ta, Mị Nương, ngươi không còn dùng được nữa."
Mị Nương sợ hãi run rẩy lên "Chủ tử tha mạng."
"Mấy năm nay ở Bắc Hoang, người nào ngươi chưa thấy qua, lại thua ở trong tay một nữ nhân." Giọng nói sau bình phong càng thêm âm trầm
"Mị Nương cũng không nghĩ tới nàng lợi hại như vậy là Mị Nương khinh địch."
"Lập tức tìm người đi huỷ nhà gỗ."
"Vâng, vâng."
Bên kia, Vương Lãng bọn họ dẫn theo đã Tôn đại nương trợn trắng mắt đến đất trống bên kia.
"Ọe!" Tôn đại nương đột nhiên run rẩy một cái, cả người đều ngã xuống mặt đất, bà ta thống khổ mở to hai mắt, đôi mắt tràn đầy sợ hãi.
"Nương, nương ngươi thế nào nương?" Vương Lãng sốt ruột muốn nâng thân thể Tôn đại nương dậy, nhưng bà ta sức lực rất lớn, đều kéo Vương Lãng xuống mặt đất.
Tất cả bạc còn tắc ở trong cổ họng của bà ta, khiến bà ta không thể thở dốc, cuối cùng, động tác run rẩy của bà ta càng ngày càng nhỏ, đôi mắt cũng dần dần rời rạc.
"Nãi, nãi thế nào nãi?" Vương Phù Dung nhìn bộ dáng Tôn đại nương bị dọa đến không nhẹ: "Phụ thân, đều là Tô Oanh kia, là Tô Oanh giết nãi."
Vương Lãng nhìn Tôn thị ngã xuống đất không dậy nổi, thống khổ nắm chặt nắm đấm, hắn cảm thấy tội của nương hắn không cần phải chết, không nghĩ tới lòng của Tô Oanh lại tàn nhẫn như vậy.
"Nương..."
"A, đây thật đúng là tạo nghiệt, nhìn thật đáng thương."
Trong bóng đêm, đột nhiên xuất hiện một vầng sáng hơi vàng, một lão thái thái lưng hơi còng, thân hình gầy ốm mặt đầy nếp nhăn đi tới.
"Ngươi, ngươi là ai?" Vương Lãng cảnh giác nhìn lão thái.
Lão thái cười: "Ta là đại phu của Lão Hổ Doanh này, ta thấy nương ngươi như là sắp không được, nếu các ngươi nguyện ý, vậy nâng bà ta vào trong phòng của ta đi, ta khám cho bà ta."