Lý trí nói cho Vương Lãng, ở lúc không thăm dò được tình huống của đối phương thì không thể dễ dàng rời đi với đối phương, chỉ là nhìn Tôn thị chỉ còn có một hơi thở, hắn khẽ cắn môi đồng ý.
"Vậy làm phiền, xin hỏi ngài là ở nơi nào?"
Lão thái duỗi tay chỉ về phía nào đó trong bóng đêm: "Không xa, ở ngay phía trước."
Vương Lãng ngẩng đầu vừa thấy, chỗ kia vừa lúc là ở đất trống bên kia, xác thật không coi là quá xa.
"Cảm ơn."
Lão thái liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cầm theo đèn lồng đi ở đằng trước: "Đến đây đi, mau tới đi."
Vương Phù Dung nhìn bóng dáng của lão thái hơi sợ hãi: "Phụ thân, lão thái thái này thoạt nhìn hơi dọa người, nếu không chúng ta vẫn là đừng đi."
Vương Lãng trầm mặt nói: "Đi xem, tình huống không đúng chúng ta sẽ đi." Một lão thái thái thôi, hắn cảm thấy mình hẳn là có thể ứng đối.
Bốn người đi theo phía sau lão thái, rất nhanh bóng dáng biến mất ở trong bóng đêm.
"Ngao ô!"
Một tiếng sói tru bừng tỉnh người trên đất trống.
Tô Oanh từ trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh lại nhảy xuống xe ngựa cảnh giác nhìn về bốn phía.
Vương Túc gác đêm cũng đã đi tới.
Tô Oanh nhìn một vòng bốn phía, cũng không phát hiện khác thường, một chân nàng đặt trên người Lang Vương: "Gọi gì?"
Lang Vương gầm nhẹ một tiếng, lại kêu một tiếng về phía nhà gỗ.
Giây lát, nhà gỗ cách đó không xa đột nhiên bùng cháy, ngọn lửa ở trong thời gian ngắn vây quanh toàn bộ nhà gỗ.
Tô Oanh híp đôi mắt, bước nhanh đi về phía nhà gỗ.
Nàng mới vừa đến, đã thấy một bóng đen nhanh chóng từ nhà gỗ chạy ra.
Tô Oanh xoay người đuổi theo.
Tốc độ của bóng đen rất nhanh, hơn nữa có bóng đêm che giấu, rất dễ dàng lẫn lộn thị giác.
Tô Oanh lấy súng gây mê ra bắn, liên tiếp hai lần đều bị bóng đen tránh thoát.
Đôi mắt của Tô Oanh co rút, lại gia tốc lần nữa đuổi theo, mắt thấy nàng sắp đuổi theo, một bóng dáng từ trong bóng đêm chạy ra, ngăn cản đường đi của nàng.
"A, tiểu nương tử, ngươi đi cẩn thận một chút, buổi tối chạy nhanh như vậy làm cái gì?"
Tô Oanh nhanh chóng dừng lại ổn định thân thể, rũ mắt nhìn về phía lão thái thái ngăn đường đi của nàng lại, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo cực nhanh, nếu nàng nhớ không lầm, lão phụ này không phải là chỉ đất trống chỗ kia cho nàng sao?
Tô Oanh đột nhiên ra tay về phía lão phụ, nắm lấy cổ của bà ta.
Lão phụ kinh hãi: "Ngươi, a, a..."
Lão phụ giãy giụa, nhưng bà ta giãy giụa với Tô Oanh mà nói lại giống như châu chấu đá xe.
Mắt thấy lão phụ sắp không trụ được, Tô Oanh đột nhiên buông tay.
Lão phụ mới ngã ngồi đến trên mặt đất, thở hổn hển từng hơi.
Tô Oanh ngồi xuống, sắc mặt lạnh nhạt nói: "Lão thái thái, ban đêm không có việc gì đừng ra đường đi loạn, bằng không chết như thế nào cũng không biết."
Nói xong, nàng đứng lên nhìn về phía bóng đen rời đi, đối phương khẳng định đã bỏ chạy, đuổi theo cũng vô dụng.
"Ngươi, ngươi tiểu nương tử này thật sự ác độc, ngay cả ta một lão bà tử cũng đều không buông tha."
Tô Oanh cười lạnh: "So với Lão Hổ Doanh yêu ma quỷ quái, cái từ ác độc này dùng ở trên người ta cũng không chuẩn xác, lão thái, ngươi tự giải quyết cho tốt."
Dứt lời, Tô Oanh xoay người biến mất ở trong bóng đêm.
Sau khi xác định nàng đã đi xa, lão phụ chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, trên mặt hoàn toàn không có bộ dáng suy yếu vừa rồi.
Ở phía sau bà ta, một bóng đen đi ra.
"Vừa rồi ít nhiều ngươi kịp thời xuất hiện, bằng không ta đã bị nàng đuổi theo, nữ nhân này không có khinh công lại vẫn có thể chạy nhanh như vậy."
Lão phụ cười nhạo một tiếng: "Nếu không phải ngươi còn hữu dụng, ta cũng sẽ không ra."
Bóng đen không không phục: "Mị Nương vậy mà thua ở trong tay nàng."
"Kỹ nữ kia từ trước đến nay không còn dùng được, cút đi, đừng ở chỗ này chướng mắt ta." Lão phụ nói, cũng xoay người rời đi.