Hai tiểu gia hỏa ngoan ngoãn lên tiếng, đi theo Triệu ma ma lui xuống.
Bọn họ mới vừa đi, mày Tô Oanh hơi nhíu lại không thể thấy.
Tiêu Tẫn chú ý tới vẻ mặt biến hóa của nàng, vội mở miệng hỏi: "Làm sao vậy? Có phải nơi nào không thoải mái hay không?"
Tô Oanh lắc đầu, duỗi tay cởi bỏ băng bó miệng vết thương trên cánh tay, lộ vết thương ra.
Mấy vết cào kia thoạt nhìn hơi sưng đỏ, máu đen đã chảy sạch sẽ, miệng vết thương nhìn đến không có gì khác thường, Tô Oanh vẫn muốn biết vì sao mình sẽ có phản ứng lớn như vậy.
Tô Oanh lắc đầu: "Chỉ cảm thấy thân thể vẫn hơi không thích hợp, ta đi nhà xí."
"Để Bạch Sương đi với ngươi." Tiêu Tẫn sợ hãi nàng lại ngất giống như ngày hôm qua.
Tô Oanh lắc đầu: "Không cần, ngày hôm qua chính là ngoài ý muốn, hiện tại ta đã tỉnh thì không có việc gì."
Nói xong, nàng xốc trên người chăn lên mặc váy áo đi ra nhà ở.
Người đang ở trong sân làm việc thấy Tô Oanh ra khỏi phòng, đều rối rít nhìn về phía nàng.
"Sao phu nhân lại dậy, vết thương trên người của người còn chưa tốt lên, vẫn mau về phòng nghỉ ngơi đi, những việc này để chúng ta tới làm là được." Điền Mộc thấy Tô Oanh đi ra, hơi lo lắng nói.
Đáy mắt của những lính đánh thuê và thổ phỉ đó đều hiện lên một tia cảm xúc khác thường, có lẽ bọn họ hy vọng cuối cùng Tô Oanh không đứng dậy nổi, nhưng lại lo lắng nếu Tô Oanh chết thật, bọn họ cũng phải chôn cùng theo.
"Yên tâm đi, không chết được."
Lâm Thù Du nghe thấy động tĩnh chạy nhanh nhảy nhót chạy tới đỡ lấy Tô Oanh, vẻ mặt đau lòng nói: "Phu nhân, người cũng phải cẩn thận chút, người muốn đi đâu, ta đỡ người đi."
Tô Oanh vẻ mặt ghét bỏ đẩy tay nàng ấy ra: "Ta lại không phải tàn phế, ngươi nên làm gì thì làm cái đó đi, ta muốn đi nhà xí."
"Vậy tì thiếp sẽ nhanh đi quét tước nhà xí sạch sẽ!" Lâm Thù Du uốn éo cơ thể chạy ra sân sau.
Giữa mày Tô Oanh nảy lên, cũng không biết nàng tích cực như vậy làm gì.
Chờ khi Tô Oanh đi đến nhà xí, Lâm Thù Du thật đúng là lau nhà xí một lần.
"Phu nhân mời người, ta sẽ canh giữ ở ngoài cửa, tùy thời xin đợi."
"Cút!"
"Được rồi, tì thiếp này cút ngay."
Nhìn Lâm Thù Du chạy không bóng dáng, Tô Oanh mới vào nhà xí khóa trái cửa từ bên trong.
Sau khi xác định không có ai, Tô Oanh mới vào phòng y tế không gian.
Nàng cảm thấy độc tố bình thường là không ngăn cản được thuốc, sở dĩ nàng đột nhiên té xỉu, khẳng định không phải bởi vì miệng vết thương nhiễm độc tố.
Tô Oanh lấy kim tiêm ra chích rút máu, sau đó dùng dụng cụ tiến hành xét nghiệm, lại tháo băng bó miệng vết thương ra, lấy mẫu kiểm tra đo lường.
Nhưng mà, ngay ở lúc nàng lấy mẫu, cảm giác có thứ gì đó mấp máy ở trên miệng vết thương, nàng lập tức cầm lấy cái nhíp, gắp đồ vật kia ra.
Tô Oanh tập trung nhìn vào, là sâu, nàng đôi chiếu hàng mẫu trên người lấy ở chỗ điếc bà ra, sâu trên miệng vết thương giống hàng mẫu như đúc!
Tô Oanh để hàng mẫu lên dụng cụ rà quét, để dụng cụ rà quét, nhìn xem có thể nhận được tin tức tương quan của thứ này hay không.
Nhưng dụng cụ rà quét rất nhiều lần, đều không phân biệt ra, hệ thống không ghi lại về thứ này.
Tô Oanh cảm thấy, sau khi sâu này tiến vào thân thể của nàng là muốn chuẩn bị phá hư thân thể của nàng, nhưng bởi vì ngay lúc đó thân thể của nàng đã được thuốc chặn bảo vệ, cho nên sâu không có thành công, còn bị dược vật tác dụng ép ra.
Có lẽ ở trong tranh đấu giữa hai bên thuốc và sâu, thân thể của nàng xuất hiện biến hóa, nên hôn mê đi.
Nàng nghĩ, loại khả năng này vẫn là khá lớn.
Sau khi nghĩ thông suốt, Tô Oanh cầm thuốc giải độc và giảm nhiệt từ trên giá tiêm vào cho mình, lúc sau băng bó miệng vết thương một lần nữa rồi ra khỏi không gian.