Khi Tô Oanh từ nhà xí ra, đã thấy Lâm Thù Du bưng một cái chậu đứng ở ngoài cửa.
Khóe mắt Tô Oanh co rút: "Ngươi lại làm cái gì?"
"Lấy nước rửa tay cho phu nhân."
Tô Oanh không cảm kích chút nào: "Ngươi có thời gian rỗi kia vậy đi ra phía trước hỗ trợ đi."
Bị Tô Oanh ghét bỏ, trong nháy mắt Lâm Thù Du như có mất mát nhỏ, nhưng rất nhanh nàng ấy lại ra vẻ như thật nói: "Vừa rồi Hạ đại thúc đã nấu xong cháo cho phu nhân, ta sẽ đi lấy cho phu nhân."
Nói xong, nàng ấy lại chạy đi.
Tô Oanh không lời nào để nói, về tới nhà ở mới vừa ngồi xuống, Lâm Thù Du đã bưng cháo nóng di vào.
"Phu nhân mau thừa dịp còn nóng thì ăn đi, Hạ đại thúc nấu cho người một nồi to, đảm bảo đủ!"
Thịt này là thịt lợn rừng lúc trước Hạ đại thúc tiết kiệm được, ông ấy rải muối ở trên thịt heo rồi phơi nắng, mỗi ngày đều cắt một chút xuống nấu cơm, nhưng bởi vì thịt heo có hạn, lúc ông ấy nấu ăn cũng không dám thả nhiều.
Nhưng hôm nay nấu cháo cho Tô Oanh lại thả đầy thịt.
Tô Oanh nhìn mọi người đều đang lấy phương thức của mình quan tâm mình, trong lòng có một chút ấm áp nói không nên lời: "Lâm Thù Du, ta không chết được các ngươi yên tâm đi."
Mặt vui cười của Lâm Thù Du hạ xuống, vành mắt đều đỏ ửng.
Nàng ấy xoa tay của mình, mu bàn tay còn hơi đau.
Lúc ấy Tô Oanh đột nhiên ngã xuống, nàng phản ứng lại nhào tới trước tiên, tay đã chắn ở trên trán của Tô Oanh, không cho đầu của nàng đập trực tiếp lên trên tấm ván gỗ, nhưng bởi vì trọng lượng quá lớn, lúc ấy tay nàng ấy sưng lên, nhưng nàng ấy không hối hận.
Tuy lúc phu nhân tức giận rất dọa người, nhưng nàng ấy lại giúp bọn họ rất nhiều, cho nên bọn họ đều hy vọng phu nhân có thể khỏe mạnh.
"Phu nhân, nhất định phải bảo trọng chính mình."
"Đừng làm như vậy, không biết còn tưởng rằng ta sắp chết."
"Đều nói tai họa để lại ngàn năm, phu nhân sẽ không dễ dàng chết."
Tô Oanh: Ta thật sự là cảm ơn ngươi.
Sau khi ăn no, Tiêu Tẫn yêu cầu Tô Oanh trở lại trên giường nằm xuống nghỉ ngơi.
"Rốt cuộc vết thương này của ngươi là như thế nào?" Tiêu Tẫn mở miệng hỏi, lúc trước đánh thổ phỉ kia trên người chính là không bị tổn thương.
Tô Oanh nói: "Ngươi còn nhớ lúc trước chúng ta vừa đến Lão Hổ Doanh, lão phụ nhân nói cho chúng ta rõ mảnh đất trống này không?"
Tiêu Tẫn gật đầu: "Nhớ rõ."
"Đêm nhà gỗ bị đốt đó ta đi xem xét tình huống, phát hiện có một bóng đen từ trong chạy ra, lúc sau ta đuổi theo, thấy sắp đuổi kịp, nửa đêm lão phụ kia lại đột nhiên xuất hiện ngăn cản đường đi của ta."
"Bà ta có vấn đề."
"Ừ, lúc ấy ta đã nghi ngờ bọn họ là một đám, ngày hôm qua những thổ phỉ này đột nhiên giết đến, vừa hỏi mới biết, bọn họ cũng bị lão phụ kia chỉ dẫn."
"Bà ta đang đối nghịch với chúng ta."
Tô Oanh nhíu mày nói: "Rất có thể là bởi vì ta làm hỏng chuyện của bọn họ, bọn họ mới muốn đốt nhà gỗ tiêu hủy một ít thứ gì đó, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy chúng ta là uy hiếp, nên muốn diệt chúng ta, cho nên ngày hôm qua ta đã đi tìm lão phụ kia, trực tiếp muốn mạng của bà ta."
Tiêu Tẫn trầm mặc một lát sau đó mới nói: "Là lão phụ kia tổn thương ngươi."
"Ừ, nhưng ta té xỉu lại không phải bởi vì vết thương trên cánh tay, hẳn là bởi vì nó." Tô Oanh lấy ra túi sâu đã chết từ trên người cho Tiêu Tẫn xem.
Tiêu Tẫn nhìn những con sâu đó, cảm thấy hơi quen thuộc: "Thứ này có lẽ Sở Vân biết là cái gì."
"Lão phụ kia tên là bà điếc, ta giết bà ta chính là vì dẫn thế lực sau lưng bọn họ ra, có một thế lực ám hắc như vậy ở Lão Hổ Doanh, chúng ta sẽ tùy thời bị nguy hiểm ở vào lúc không thấy nhìn."
"Cho nên ngươi muốn dẫn bọn họ ra một lưới bắt hết?"