[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương (Dịch Full)

Chương 193 - Chương 193: Chính Là Quái Vật (1)

 Chương 193: Chính Là Quái Vật (1) Chương 193: Chính Là Quái Vật (1) Chương 193: Chính Là Quái Vật (1)

Tô Oanh ném chiếc đũa trong tay lên trên bàn, lại cầm một chiếc đũa từ ống trúc ra, chậm rãi búi hoàn toàn tóc dài ra sau đầu, dùng một chiếc đũa cố định, sau đó cười thanh lãnh nói: "Ta không ăn thịt người."

Giọng của nàng không lớn, lại nháy mắt khiến tất cả mọi người trong đại đường dừng động tác trong tay lại, đồng thời nhìn về phía nàng.

Cửa tửu lầu "ầm" một tiếng đóng chặt lại, ánh sáng nội đường nháy mắt tối sầm xuống.

Trong không khí đột nhiên truyền đến một tiếng sáo quỷ dị, mặt của những thực khách đó đột nhiên trở nên vặn vẹo, từng đôi mắt trở nên không có tiêu cự, đi thẳng về phía Tô Oanh.

Tô Oanh đứng lên, nhìn những người như tang thi đó, đáy mắt bùng nổ sát ý.

Một bóng dáng màu đỏ từ sương phòng lầu hai đi ra, thấy Tô Oanh yêu mị cười duyên: "Tiểu nương tử, chúng ta lại gặp mặt, ta thật đúng là rất nhớ ngươi."

Tô Oanh ngước mắt, lạnh lùng nhìn nàng ta: "Ngươi gấp không chờ nổi muốn tìm chết như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi."

Nháy mắt sắc mặt của Mị Nương trở nên dữ tợn: "Xé nát nàng cho ta!"

Những thực khách đó giống như là một đám con rối, rối rít xông về phía Tô Oanh.

Tô Oanh đá văng cái bàn trước mặt bằng một chân, đập vào trên người những người đang xông đến, sau đó ấn cái nút sóng xung kích trên vòng tay xuống.

"Ầm" một tiếng, xung lượng cường đại của sóng xung kích nháy mắt hất những người đó ra ngoài.

Tô Oanh vòng dây thừng ở trên cánh tay, đã quấn chặt lấy rào chắn lầu hai, nàng mượn lực bay lên lầu hai.

Đôi mắt của Mị Nương co rụt lại, cũng không biết rốt cuộc Tô Oanh dùng thứ gì, lại có thể một chiêu đã diệt cổ người bọn họ lấy làm tự hào.

Mị Nương nhanh chóng rút roi dài trong tay ra hung hăng quất về phía Tô Oanh.

Tô Oanh nhìn roi đánh tới trước mặt, nghiêng cổ, nhẹ nhàng né tránh.

Ánh mắt Mị Nương sắc bén, khi xuống tay chiêu thức càng thêm ngoan tuyệt, từng chiêu đều muốn mạng.

Sau khi hai người qua mấy chục chiêu, Mị Nương rõ ràng rơi vào hạ phong, nàng ta hung ác vứt roi ra, đánh về phía mặt của Tô Oanh, Tô Oanh khom lưng 180°, tránh thoát roi của nàng ta.

Sát khí mạnh mẽ của roi đánh trúng vạt áo trước của nàng, lộ ra áo lót tuyết trắng bên trong.

Tô Oanh nhíu mày, thấy một bóng đen nhanh chóng từ trong phòng ra, sau khi đi lên lầu ba, chờ đến khi roi của Mị Nương ném lại đây, một tay nàng nắm lấy roi vung đến, roi bị nàng ném xuống lầu một.

Tô Oanh rút chủy thủ bên hông ra, còn không đợi Mị Nương phản ứng lại, nàng đã đi tới phía sau nàng ta.

"Không biết lượng sức."

Một dòng máu nóng bắn ra, Mị Nương chết không nhắm mắt.

Máu trên chủy thủ còn không chưa chảy hết, Tô Oanh đã xoay người lên lầu ba.

Một chân nàng đá văng sương phòng lầu ba, bên trong đen nhánh, cái gì cũng đều không có.

Tô Oanh lại vào gian sương phòng thứ hai, cái gì cũng đều không có.

Nàng đá văng tất cả cửa sương phòng, đều không tìm kiếm được tung tích của bóng đen kia.

Tô Oanh kéo vạt áo trước ra, bên trong lộ ra túi quấn quanh ở bên hông, từ trong lấy bom cay ra, ném từng cái vào tất cả sương phòng.

"A, khụ khụ khụ."

Không bao lâu, một gian sương phòng cuối cùng đã truyền đến động tĩnh.

Nàng lấy mặt nạ bảo hộ từ túi trên eo xuống đeo lên, một bóng đen lao xuống trước người.

Bóng đen chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe, còn không đợi hắn phản ứng, mũi đao sắc bén đã chống lại ngực của hắn từ sau lưng.

"Người đêm đó phóng hỏa đốt nhà gỗ, là ngươi."

Cả người bóng đen cứng đờ, nữ nhân này đáng sợ hơn trong tưởng tượng của bọn họ rất nhiều!

"Sợ chết không?"

Tử vong tới gần, khiến bóng đen hít thở đều trở nên dồn dập.

"Sợ, cuối cùng cũng chết."

"A!"

Bóng đen trừng to hai mắt, đồng tử dần rời rạc, thậm chí không nghĩ tới ngay cả cơ hội xin tha Tô Oanh đều không cho hắn ta.

Trên lầu đột nhiên truyền đến một trận chấn động, Tô Oanh có thể rõ ràng cảm giác được dưới chân đều đang run rẩy.

Bình Luận (0)
Comment