Một nam nhân gầy yếu, bộ dáng thư sinh thoạt nhìn như là con dơi, cả người treo ngược từ lầu bốn xuống.
Vành mắt của hắn xanh đen, mặt nở nụ cười, lại lộ ra quỷ dị nói không hết.
"Thật sự là tiểu nương tử lợi hại, tam đại cầm thú của cổ tộc chúng ta đều chết ở trong tay của ngươi, thân thủ lợi hại như vậy, huyết nhục kia đút cho những tiểu bảo bối đó, khẳng định có thể làm chúng nó khỏe mạnh trưởng thành, ha ha ha ha."
Một tay Tô Oanh cầm chủy thủ, vung dây thép trong tay, đã phi thân tới lầu bốn.
Thư sinh mặt trắng như là một con chó ngồi trên mặt đất cười hì hì nhìn nàng.
Tô Oanh xoay chủy thủ trong tay, rồi bay về phía hắn ta.
Nhưng động tác của thư sinh cực nhanh, hai chân vừa giẫm đã tránh đi công kích của Tô Oanh.
"Rốt cuộc ngươi là người nào phái tới, cũng dám đối địch với cổ tộc chúng ta." Thư sinh chuyển động xung quanh Tô Oanh, khiến người gần như không thấy rõ bóng dáng của hắn ta.
Tầm mắt Tô Oanh chuyển động theo bóng dáng của thư sinh, nhưng tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, đã tới mức bóng người hợp nhất rồi.
Tô Oanh lấy điện côn từ trong túi trên eo ném ra, ở lúc thư sinh chuyển động cực nhanh, nàng vứt điện côn trong tay ra.
"A!"
Chỉ nghe được thư sinh kêu thảm thiết một tiếng, thân thể đập xuống mặt đất thật mạnh, toàn thân cứng đờ ngã xuống đất run rẩy.
Tô Oanh tăng lớn mức điện của côn điện, trực tiếp giật điện đến hắn mất khống chế mà đại tiểu tiện mới thu côn điện lại.
Cả người thư sinh xụi lơ ngã trên mặt đất, khó có thể tin nhìn Tô Oanh, giống như là đang nhìn quái vật chưa bao giờ gặp qua.
"Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?"
Tô Oanh lạnh lùng liếc hắn: "Người ngươi không trêu chọc nổi, thủ lĩnh của ngươi ở đâu, có phải ở lầu năm hay không."
Sắc mặt của thư sinh thay đổi, giãy giụa muốn đứng dậy, lại bị Tô Oanh đạp một chân lên trên ngực.
"Trước khi chết, vô nghĩa với ngươi một câu, lúc đầu thai nhớ kỹ, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả chiêu thức xinh đẹp đều là trò cười."
Thư sinh mở to mắt, một ngụm máu tươi tràn ra từ khóe miệng, đảo mắt đã không có tiếng động.
Tô Oanh ngẩng đầu nhìn lại lầu năm, đã thấy một bóng dáng trốn vào trong phòng lầu năm cực nhanh.
Tô Oanh đuổi theo lên lầu năm, đá văng cửa sương phòng ra, lại phát hiện một tầng này đều chỉ có một phòng mà thôi.
Khác với hai tầng đen tối, trong phòng tầng năm xác thật sáng sủa, cửa sổ đều mở ra, còn có gió thổi vào.
Tô Oanh cảnh giác đi vào phòng đến phía trước cửa sổ xem xét tình huống.
Ai ngờ, nàng mới vừa đi vào cửa phòng cửa sổ đã nháy mắt bị đóng lại.
Nháy mắt trong phòng lâm vào trong bóng tối vô biên.
Một giọng nói ầm trầm vang lên trong bóng đêm: "Ngươi giết nhiều người của ta như vậy, hôm nay ta muốn ngươi phải chôn cùng!"
Trong bóng đêm, Tô Oanh nghe thấy tiếng tất tất tác tác vang lên ở bên tai, nàng lấy đèn pin từ túi trên eo ra chiếu sáng, chỗ đèn pin chiếu sáng là sâu nhỏ màu đen không có chỗ nào mà không khiến da đầu người tê dại.
Những con sâu đó chỉ to bằng con kiến, rậm rạp dày đặc, hình thành một bức tường vây điên cuồng di chuyển về phía Tô Oanh.
Tô Oanh khẽ nhíu mày lại, loại sâu này chỗ nào cũng có thể chui vào, nếu bị chúng nó chui vào trong thân thể sẽ phiền toái.
Nàng ném đạn khói ra, sau đó đóng đèn pin chiếu sáng lại lắc mình một cái đi vào không gian.
Nàng tìm được một bộ phòng hộ trùm từ đầu đến chân trên giá phòng hộ ở không gian mặc lên người, lúc sau lại cầm một súng lửa mới ra không gian.
Đạn khói ở trong thời gian ngắn che kín tầm mắt của người tránh ở chỗ tối, chờ đến khi hắn ta thấy rõ ràng, đột nhiên thấy một ánh lửa mãnh liệt vọt ra giữa nhà ở.
Những cổ trùng khiến hắn ta lấy làm tự hào đó bị súng lửa phun ra đốt đến "Bùm bùm" rung động, trong không khí đều tràn ngập một mùi vị thịt bị thiêu cháy.