Người trốn ở chỗ tối nhìn cổ trùng mình vất vả dưỡng dục ra gần như phải bị đốt thành tro tàn, hắn ta thẹn quá thành giận.
"Tiện nhân đáng chết, tiện nhân! Lại dám đối xử với bảo bối của ta như thế, ta nhất định phải bầm thây vạn đoạn ngươi!"
Tô Oanh chỉ nghe được "Ầm vang" một tiếng, dưới chân đột nhiên dẫm vào khoảng không, cả người đều rơi xuống.
Tô Oanh ném súng lửa đi, ấn túi hơi của bộ phòng hộ xuống, bộ phòng hộ nháy mắt thổi phồng.
"Ầm" một tiếng, nàng ngã thật mạnh xuống mặt đất, nhưng bởi vì có túi hơi bảo hộ, trên người nàng cũng không bởi vậy mà bị thương.
"Hãy hưởng thụ đi, các bảo bối của ta." Đỉnh đầu vang lên tiếng âm trầm.
Tô Oanh chậm rãi đứng lên, đã cảm giác có thứ gì đó quấn quanh ở trên bộ phòng hộ của nàng.
Tô Oanh lấy đèn pin ra chiếu sáng, một thân mình có lưng thô như mãng xà đã lặng yên không một tiếng động quấn quanh trên người nàng, lực đạo trên thân rắn dần siết chặt, nếu không có bộ phòng hộ bảo vệ, hiện tại Tô Oanh đã không động đậy nổi rồi.
Rắn sợ lửa, nhưng vừa rồi khi rơi xuống súng lửa của nàng đã rơi xuống đất.
Tô Oanh cầm chủy thủ trong tay lên chém vào thân rắn, nhưng thân rắn như là một lớp giáp cứng, tuy chủy thủ sắc bén, cũng không thể thương tổn nó một chút.
"Tê -"
Con rắn lớn điên cuồng phun lưỡi rắn, quấn quanh thân thể Tô Oanh càng ngày càng chặt.
Tô Oanh suy nghĩ, lấy ra một súng gây mê từ trên người, một tay khác nhanh chóng vung vẩy hấp dẫn lực chú ý của nó, chờ đến khi nó thả lực chú ý vào một cái tay khác của nàng, nàng ấn vào chốt gây tê, kim gây tê bụp một tiếng, đã đâm vào trong mắt của nó.
"Tê!"
Kim gây tê đập vào mắt, con rắn lớn thống khổ vặn vẹo thân thể, liên lụy Tô Oanh cũng bị kéo quay cuồng trên mặt đất.
Tô Oanh cố gắng cuộn tròn thân thể, mình sẽ giảm bớt tổn thương đến nhỏ nhất.
Không bao lâu, con rắn lớn kia đã không có động tĩnh.
Tô Oanh dùng sức tránh thoát trói buộc của con rắn lớn đứng lên.
Nàng nhìn bốn phía, nơi này như là phòng ngầm dưới đất, nàng lấy đèn pin ra soi, nhìn vị trí đỉnh đầu rơi xuống.
Bên trên không có bất kì cửa ra nào có thể đi ra ngoài, như vậy cửa ra khẳng định là ở dưới.
Tô Oanh cầm đèn pin chiếu bốn phía, phát hiện phía trước có hai cửa đá.
Nàng đứng ở trước cửa đá, kéo xuống một sợi dây phân rõ, xác định bên phải cửa đá có gió, nàng xoay người đi sang cửa đá bên phải.
Đi vào bên trong là một đường đi thật dài, càng đi vào trong, càng có thể ngửi được bên trong có một hơi thở tanh hôi nồng đậm.
Sau khi Tô Oanh đi vào, đã thấy bên trong đặt một đám bình lớn, giống như là chỗ nhà gỗ của bà điếc kia, liếc mắt nhìn qua những cái bình đó, lại nhìn không thấy đáy, có thể nghĩ, rốt cuộc có bao nhiêu.
Tô Oanh đi vào không động vào những cái bình đó, mà là tìm cửa ra ở xung quanh.
Nhưng nàng sờ soạng một vòng, cũng không nhìn thấy chỗ cửa ra vào.
Ngay ở lúc nàng chuẩn bị đi ra ngoài sang một cửa đá khác, cái bình bên cạnh nàng đột nhiên chấn động.
Đồ vật bên trong đang cố gắng điên cuồng muốn phá tan đất đỏ trên cái bình.
"Ầm" một tiếng, cái bình bị phá, một con sâu to như cánh tay từ cái bình bò ra.
Sau khi sâu kia ra ngoài, điên cuồng vỗ trên cánh người, không bao lâu, cái bình xung quanh đều có động tĩnh.
"Ầm ầm ầm" tiếng không ngừng vang lên.
Từng con sâu màu đen đều phá đàn mà ra.
"Các tiểu bảo bối của ta, hãy hưởng thụ cơm trưa của các ngươi đi ha ha ha ha ha..." Giọng nói âm trầm vang lên ở chung quanh, Tô Oanh xác định cửa ra ở chỗ này.
Tô Oanh lại ném ra đạn khói lần nữa, sau đó tiến vào không gian, vốn nàng không muốn dùng thứ này, nhưng hiện tại nàng chỉ muốn toàn bộ những con sâu ghê tởm đó biến mất!
Nàng cầm máy phun axit sunfurit từ trên giá, nàng không tin mấy thứ này có thể chịu nổi.