Sau khi sương khói tan đi, Tô Oanh mở máy phun ra, máy phun phun ra axit sunfurit như là mưa to bao trùm lên những con sâu đó.
"Xèo xèo"
Khắp nơi trong phòng ngầm dưới đất đều là tiếng kêu thống khổ của sâu.
Người tránh ở chỗ tối vừa thấy, đồng tử đột nhiên co rụt, không thể tin được nhìn tất cả tình huống trong phòng ngầm dưới đất.
Rốt cuộc trong tay nữ nhân này chính là thứ gì, lại có thể tiêu diệt bảo bối của hắn ta dễ như trở bàn tay!
Nhìn từng con cổ trùng bị giết chết, nam nhân phát cuồng nổi giận gầm lên một tiếng: "Vậy các ngươi chết chung đi, các ngươi chết đi!" Nam nhân đột nhiên ấn cơ quan nhà đá, xoay người chạy đi ra ngoài.
Tô Oanh rõ ràng cảm giác được dưới chân chấn động, nàng nhíu mày lại, rủa thầm một tiếng: "Tạp chủng, lại muốn phá hủy tòa nhà."
Nàng vừa phun axít, vừa nhanh chóng tìm kiếm cửa ra ở xung quanh, mắt thấy rung chấn càng ngày càng kịch liệt, rốt cuộc Tô Oanh tìm được cơ quan ở một chỗ tối, nàng ấn cơ quan, một cửa đá chậm rãi mở ra, nàng nhanh chóng xuyên qua cửa đá, sau đó đóng cửa đá lại.
Sau cửa đá có một đường đi thật dài, từ xa nhìn lại, có thể thấy sau đường đi có một tia sáng mỏng manh.
Tô Oanh vừa chạy vừa cởi bộ phòng hộ vướng bận ra, dồn hết sức lực chạy tới cửa ra vào.
Ngay ở trong nháy mắt nhà đá sụp xuống kia, nàng mở cơ quan cửa ra chạy ra ngoài.
Nháy mắt đôi mắt ở dưới chiếu sáng khó có thể thích ứng, nàng nhắm mắt lại thân thể lăn trên mặt đất, ở lúc hai mắt thích ứng ánh sáng mới chậm rãi mở đôi mắt ra.
Tô Oanh ổn định thân thể, mở mắt đã thấy có một số chân ngựa đang đá đạp trên đất đỏ mặt đất.
Tô Oanh chậm rãi ngước mắt đã đối diện với Hổ Uy một đám khiếp sợ kèm thêm vẻ mặt khó có thể tin.
Mặt Tô Oanh không biểu tình từ trên mặt đất đứng lên vỗ tro bụi trên người, mặc dù lúc này nàng đầy chật vật, cũng không thể khiến người ta xem nhẹ sát khí quanh người của nàng.
"Những quái vật tửu lầu đó, là ngươi giết?" Hổ Uy hoàn hồn, như có hơi không tin tưởng mở miệng.
Tô Oanh lau mặt, không chút để ý nói: "Đúng vậy, sao, các ngươi là một bọn?"
Cơ thể của Hổ Uy chấn động, ánh mắt nhìn về phía Tô Oanh tràn đầy khiếp sợ!
Tô Oanh vừa dứt lời, tửu lầu phía sau nàng đã ầm vang chấn động lung lay sắp đổ.
"Thủ lĩnh, tửu lầu sắp đổ!"
Đám người Hổ Uy ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy tửu lầu đang đổ xuống.
Lúc này Tô Oanh đã đứng dậy đi ra nơi xa tránh né kiến trúc rách nát lăn xuống.
Nhà đá cao năm tầng ở trong giây lát đã bị san thành bình địa.
Hổ Uy nhìn phế tích một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, hắn ta xoay người xuống ngựa đi đến trước mặt Tô Oanh nói: "Một mình ngươi tiêu diệt của cứ điểm của cổ tộc?"
Tô Oanh nhướng mày: "Rất khó sao?" Với nàng mà nói, sức chiến đấu của những người này đều không bằng tang thi biến dị, đương nhiên, có thể giải quyết những cặn bã này nhanh như vậy cũng có công lao của những vũ khí đó của nàng.
Hổ Uy nghẹn lời, rất nghi ngờ Tô Oanh đang khoe khoang, nhưng nhìn ánh mắt khinh miệt của nàng, hiển nhiên nàng thật sự cho là như vậy.
"Ngươi có thấy một nam nhân cao gầy, mặc áo bào lam ở bên trong hay không."
Tô Oánh rũ mắt vỗ sạch sẽ tro bụi trên người, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Không có."
Lông mày thô của Hổ Uy trầm xuống.
"Không có, đáng chết, các ngươi tiếp tục lục soát ở Lão Hổ Doanh, ta sống phải thấy người chết phải thấy xác."
"Vâng."
Hổ Uy liếc mắt nhìn Tô Oánh một cái: "Cô nương tuyệt đối không phải là người thường, nếu ngươi rảnh rỗi có thể đến lãnh địa của ta ngồi chơi."
"Tộc trưởng cổ tộc này là người thế nào ngươi biết không?" Tô Oanh hỏi.