Hổ Uy nhíu mày lắc đầu: "Không có, chỉ từng thấy bốn thủ hạ hộ pháp của hắn ta, một Mị Nương hồng y, thư sinh bạch y, Dạ Ảnh hắc y, còn có bà điếc áo xám, bốn hộ pháp này đều là cánh tay trái bờ vai phải của hắn ta, hôm nay ngươi phá hủy cứ điểm của bọn họ, khẳng định bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi."
"Tứ đại hộ pháp trong miệng ngươi đã tế từ lâu rồi, chỉ là cầm đầu kia đã chạy."
Tâm tình của Hổ Uy đã không thể dùng khiếp sợ tới hình dung, ánh mắt nhìn Tô Oanh cũng hoàn toàn thay đổi.
"Ngươi là kẻ tàn nhẫn, nhưng cầm đầu kia chính là người có thù tất báo, ngươi tự đi cẩn thận." Nói xong, hắn kẹp bụng ngựa dẫn theo thủ hạ rời đi.
Đợi sau khi bọn họ đi xa, thủ hạ của Hổ Uy mới nói: "Thủ lĩnh, ngươi nói nữ nhân kia thật sự giết hết tứ đại hộ pháp cổ tộc sao?"
Khuôn mặt của Hổ Uy nghiêm túc: "Nàng lừa chúng ta làm cái gì?"
Thủ hạ vẫn cảm thấy khó có thể tin: "Nhưng nàng chỉ là một mình..."
Mắt hổ của Hổ Uy âm trầm: "Nàng chính là người đầu tiên có thể ở trên đất trống kia xây phòng ở trong nhiều năm như vậy, người này, còn lợi hại hơn trong tưởng tượng của chúng ta."
"Nhưng lúc trước mật thám tra được nàng chỉ là một Vương phi, một nữ tử sống ở khuê phòng, sao có thể có năng lực lớn như vậy?"
"Thế gian này có nhiều chuyện ngươi không tưởng được, người không có vài phần năng lực, sao có thể bình an đến Bắc Hoang, lại dừng chân ở Lão Hổ Doanh? Trước tìm người, việc này về sau lại nói."
"Vâng."
"Thủ lĩnh, thủ lĩnh, tìm được rồi, tìm được người rồi."
Hổ Uy ngẩng đầu, đã thấy một thủ hạ cưỡi ngựa chạy tới.
Hắn cưỡi ngựa chạy đến trước mặt Hổ Uy lớn tiếng nói: "Thủ lĩnh, tìm được Nhị gia rồi, người đã trở lại trong doanh địa."
Trên mặt Hổ Uy vui vẻ: "Tiểu tử kia lại chạy ra được, đi, thu đội trở về nhìn xem."
"Vâng."
Bên kia, Tô Oanh cũng đi trở lại đất trống.
Nàng mới vừa đi đến ngoài cửa, từ xa đã thấy Tiêu Tẫn ngồi ở trước cổng, một đôi mắt đen nhìn về phía chỗ nàng.
Ở trong nháy mắt nhìn thấy nàng kia, Tô Oanh như thấy đôi mắt như sao trời kia của hắn đều sáng lên.
Tô Oanh thản nhiên cong khóe môi lên cười một tiếng, lệ khí đầy người lặng yên rút đi.
Ở trong nháy mắt Tô Oanh xuất hiện kia Tiêu Tẫn đã nhìn thấy nàng, hắn mạnh mẽ chống cơ thể muốn đứng lên, nhưng từ xa đã nghe được tiếng la nôn nóng của Tô Oanh: "Đừng nhúc nhích, hiện tại chân của ngươi còn không thể dùng sức!"
Lời nói còn chưa nói xong, nàng đã chạy tới trước mặt hắn.
Người tô oanh đầy chật vật, thoạt nhìn hơi mặt xám mày tro, trên tóc đều dính đầy tro bụi, trên mặt còn có vết máu đã khô cạn, cũng không biết là của nàng hay là của người khác, váy áo trên người cũng bị rách vài chỗ, bộ dáng còn chật vật hơn với trên đường chạy nạn lúc trước.
Đôi mắt hẹp dài của Tiêu Tẫn dần trở nên đỏ đậm, hắn duỗi tay nắm lấy đôi tay của Tô Oanh, chặt giống như vừa buông ra nàng sẽ biến mất vậy.
Hắn không muốn suy nghĩ, ở trong nháy mắt Tô Oanh rời khỏi cổng kia mãi cho đến hiện tại hắn là dạng tâm tình gì.
Tô Oanh bị hắn nắm đến nhíu mày, nhưng cũng không giãy giụa, chỉ nhàn nhạt nói: "Ta không dễ dàng chết như vậy."
Tay Tiêu Tẫn càng chặt hơn, trong lòng lại âm thầm thề, chờ đến khi chân của hắn khỏe lên, hắn tuyệt đối sẽ không để nàng một mình đối mặt với những nguy hiểm đó.
Thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng hóa thành một lời nói nặng nề: "Trên người bẩn như vậy, còn không mau đi vào tắm rửa."
Tô Oanh nhìn ra ghét bỏ giữa mày hắn, cười một tiếng, như vậy mới đúng, vạn nhất hắn đột nhiên lừa tình với nàng, nàng thật sự là hơi không thích ứng.
"Chỉ ngươi nói nhiều." Tô Oanh đẩy tay ra nàng đi vào sân.
"Phu nhân, người đã trở lại."
Bạch Sương thấy Tô Oanh trở về thiếu chút nữa khóc không thành tiếng.