Tuy Tiêu Tẫn chỉ nói Tô Oanh lên trên núi đi săn, nhưng từ sau khi Tô Oanh rời đi, Tiêu Tẫn đã dọn ghế vẫn luôn ngồi ở ngoài cổng chờ Tô Oanh trở về, bọn họ đã biết khẳng định là Tô Oanh không bình thường chỉ vào trong núi đi săn như vậy.
Theo thời gian trôi qua không thấy Tô Oanh trở về, bọn họ cũng trở nên bất an.
Hiện giờ nhìn Tô Oanh người đầy chật vật, Bạch Sương mới nói xong nước mắt đã chảy xuống.
Tô Oanh cũng sẽ không dỗ dành người, thấy Bạch Sương khóc cảm thấy sọ não đều đau: "Mau đi giúp ta đổ nước, ta muốn tắm rửa."
Bạch Sương nghẹn ngào gật đầu, lau nước mắt đi đổ nước.
"Phu nhân, người, người đây là đi đâu vậy?" Triệu ma ma từ trong phòng đi ra, thấy Tô Oanh như vậy thiếu chút nữa bị dọa ngất xỉu.
Tô Oanh cười nói: "Có người tìm phiền toái, nên động thủ với bọn họ, đây đều là máu của bọn họ."
"Ông trời, đây thật đúng là..." Triệu ma ma kéo Tô Oanh vào nhà, một hai phải kiểm tra trên người nàng có bị thương hay không.
Lần này Tô Oanh dùng không ít vũ khí, trên người thật đúng là không có vết thương gì.
Triệu ma ma kiểm tra một vòng, xác định Tô Oanh không thành vấn đề sau đó bà ấy mới yên tâm.
"Sau này phu nhân cần phải cẩn thận chút."
"Yên tâm đi Triệu ma ma, ta biết rồi."
"Nương, nương, ôm một cái."
Đại Bảo và Nhị Bảo nghe thấy động tĩnh Tô Oanh trở về đã từ sân sau chạy tới, Nhị Bảo vừa nhìn thấy Tô Oanh đã chạy đến trước mặt nàng duỗi tay muốn ôm một cái.
Tô Oanh muốn ôm lại cảm thấy người rất hôi, nên ngồi xuống đẩy đầu nhỏ của nàng đang dúi đến: "Hôm nay chơi cái gì ở trong nhà với ca ca?"
Nhị Bảo cười tủm tỉm nói: "Cho gà con ăn với ca ca còn có Lâm Sanh ca ca."
"Linh Nhi thật ngoan, nương đi tắm rửa trước, lát nữa lại chơi với con và ca ca."
Nhị Bảo và Đại Bảo ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."
Tô Oanh đứng dậy đi đến tịnh phòng sân sau, mới vừa đi vào, đã thấy Tiêu Tẫn ngồi ở bên trong, còn duỗi tay khảy nước tắm trong bồn gỗ của nàng.
"Tiêu Tẫn, ngươi ở chỗ này làm cái gì?"
Tiêu Tẫn cũng không ngẩng đầu lên nói: "Giúp ngươi tắm rửa."
Giữa mày Tô Oanh giật giật, ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn: "Không phải ngươi vẫn luôn nói với ta cái gì mà nam nữ khác nhau sao?"
Mắt sâu đen Tiêu Tẫn nặng nề dừng ở trên người nàng: "Ta và nam nhân khác không giống nhau."
Gân xanh trên trán Tiêu Tẫn nổi lên, nhưng vẫn áp xuống khô nóng mạc danh dâng lên trong thân thể của mình chỉ bởi vì một câu của nàng.
"Ngươi có thể thử xem."
Tô Oanh đột nhiên cảm thấy tim đập hơi nhanh, nàng vội vàng quay mặt đi đông cứng nói: "Không cần, ngươi đi ra ngoài, ta tự mình tắm."
Tiêu Tẫn lại nói: "Hiện tại đến lượt ta, rất công bằng."
Tô Oanh không lời gì để nói, thậm chí còn cảm thấy có đạo lý, nếu nàng từ chối chẳng phải là có tiện nghi không chiếm sẽ vô ích sao?
Có người hầu hạ nàng vì sao phải từ chối?
Ánh mắt Tiêu Tẫn càng thâm trầm, chậm rãi dời ánh mắt từ trên người nàng đi.
Chờ nghe được tiếng nước phía sau truyền đến, hắn mới xoay người, Tô Oanh đã nằm ở trong thùng gỗ.
Tiêu Tẫn lấy cái gáo bên cạnh múc nước ấm gội đầu cho nàng, trên đầu nàng đều là tro bụi và vết máu,
Động tác của hắn rất tinh tế, bảo đảm vết bẩn trên đầu nàng đều bị rửa sạch sẽ, hắn mới cầm một khăn vải bọc tóc dài của Tô Oanh lên.
Tô Oanh dựa vào thùng nhắm mắt lại, một bộ dáng vô cùng hưởng thụ.
Tiêu Tẫn nhìn bộ dáng không chút nào để ý của nàng, ánh lửa đáy mắt càng đốt càng vượng.
Hắn cầm lấy cái gáo và khăn lông chậm rãi chà lau bả vai của nàng, nhưng khăn lông vẫn lưu luyến trên vai không tiếp tục xuống dưới.
Tô Oanh như hơi bất mãn mở mắt ra: "Lúc trước ta tắm rửa cho ngươi cũng không chỉ có rửa bả vai, nhanh lau lưng cho ta."
Tiêu Tẫn nhìn bộ dáng bất mãn của nàng, hoá ra nàng thật sự xem hắn trở thành người tắm.
"Việc tắm rửa này, chỉ có thể ta giúp ngươi." Tiêu Tẫn nói rất nghiêm túc.