Hạ đại thúc biết được những con heo này là Kiều Dương đưa tới, cũng lộ ra ba phần nhiệt tình cười với hắn.
"Được, được, vừa lúc Điền Mộc bọn họ xây một chuồng gia súc vừa vặn có thể dàn xếp những con heo này."
Kiều Dương thấy Hạ đại thúc vừa lòng, trong lòng cũng vui vẻ: "Thúc thúc, đây chính là mười công mười mẫu, chỉ cần nuôi tốt, sau này sẽ có càng ngày càng nhiều heo con."
Hạ đại thúc vui vẻ gật đầu, cứ như vậy sau này bọn họ sẽ không lo không có thịt ăn: "Tốt tốt tốt, ta trước sẽ bắt chúng nó vào."
"Những cái đó là cái gì?" Tô Oanh chỉ đồ vật trên xe.
"Đây là gạo và mì cô nương muốn, ta khiêng vào cho ngươi?"
"Không cần." Tô Oanh gọi Nhất Hào trong sân một tiếng, Nhất Hào chạy nhanh tới.
"Tìm hai người, nâng đồ vật trong xe vào trong sân."
Kiều Dương hơi thù địch liếc mắt nhìn Nhất Hào một cái, xác định bộ dáng khí chất của hắn ta đều không thể xứng đôi với Tô Oanh mới buông đề phòng xuống.
"Cô nương, ta đi thật xa đến đây hơi khát nước, có thể cho ta uống chén nước hay không?"
Nghĩ nghe xong lời này, người thường sẽ mời người vào trong phòng nghỉ tạm, nhưng Tô Oanh khác với người bình thường: "Lấy túi nước của ngươi tới, ta đổ cho ngươi."
Kiều Dương: "..." Ta lại không được chào đón như vậy? Đồ đã dâng tới cửa ngay cả cổng vẫn không thể vào được?
"Tô cô nương..."
"Cô nương cái gì, người đã sớm thành thân." Kiều Dương còn chưa nói xong, đã bị một giọng nói lạnh lẽo chặn ngang.
Kiều Dương nhìn ra phía sau Tô Oanh, đã thấy một nam nhân sắc mặt nặng nề ngồi ở trên xe lăn đẩy xe lăn đi ra.
Ánh mắt Kiều Dương theo bản năng chứa đầy địch ý: "Tô cô nương, vị này chính là..."
Tô Oanh liếc mắt nhìn Tiêu Tẫn không chút do dự nói: "Tướng công của ta."
Này dứt khoát lưu loát trả lời khiến sắc mặt Tiêu Tẫn khá hơn.
"Oanh Oanh, hắn là ai?"
Phụt!
Tô Oanh thiếu chút nữa phun ra một ngụm nước miếng, loại xưng hô thân mật này của Tiêu Tẫn nàng thật sự không thể thích ứng.
Nhưng vẫn căng cứng mặt nói: "Tiện tay cứu ở trên đường."
Kiều Dương cảm thấy ngực hơi đau, không nghĩ tới nữ tử thú vị lại có cá tính như vậy đã thành hôn sinh con, trượng phu lại là người tàn phế, thật sự quá là đáng thương!
"Nàng luôn là cứu con chó con mèo ở trên đường, vạn nhất bởi vậy mà chính mình bị thương, nên làm sao đây?" Trong giọng nói cua Tiêu Tẫn chứa tia lo lắng và trách cứ nhè nhẹ.
Tô Oanh nhướng mày: "Đổi hai mươi con heo và gạo với mì, cũng không phải không thể."
Kiều Dương cảm thấy ngực càng đau hơn: "Tô cô nương..."
"Ngươi chưa từng đọc sách sao?" Tiêu Tẫn lại chặn ngang hắn nói lần nữa.
Kiều Dương tức giận nhìn về phía Tiêu Tẫn: "Làm sao?"
Tiêu Tẫn lạnh lùng nói: "Cho dù là không đọc sách, cũng sẽ không gọi nữ tử thành thân thành cô nương."
"Ta vui, ngươi quản được sao?"
Tô Oanh xoa cái mũi, cũng không biết hai người nổi địch ý là từ đâu mà đến: "Ngươi lấy mấy thứ này từ đâu tới?"
Kiều Dương thấy Tô Oanh nói chuyện với hắn, lại thay một gương mặt tươi cười: "Những thứ này đều là trong nhà."
"Trong nhà cũng không thể là từ bầu trời rơi xuống đi?"
"Huynh trưởng trong nhà có cách thức, những thứ này đều là lấy từ ngoài Lão Hổ Doanh về."
Tô Oanh vốn đã tính toán để Kiều Dương rời đi, lập tức sửa lại chủ ý: "Kiều công tử hào phóng khách khí như thế, mời công tử vào trong phòng uống ly nước ấm."
"Vậy có thể quá quấy rầy hay không? Nhưng Tô nương tử mời thịnh tình như thế, ta nào có thể không cho Tô nương tử mặt mũi này." Kiều Dương nói xong khiêu khích nhìn Tiêu Tẫn, cố ý đi vào sát từ bên người hắn.
"Tô Oanh."
"Hả?" Tô Oanh nghi hoặc quay đầu lại.
"Chân ta hơi đau." Tiêu Tẫn đeo mặt nạ thống khổ lên.
Tô Oanh nhíu mày lại, lập tức ngồi xuống muốn kiểm tra miệng vết thương trên chân của hắn: "Đau chỗ nào?"
"Chỉ là chỗ miệng vết thương đột nhiên hơi đau đớn."