Tô Oanh suy nghĩ nói: "Có thể là gân mạch đang khép lại, lát nữa ta lại giúp ngươi kiểm tra."
"Được."
Kiều Dương đứng ở nhà chính nhìn bộ dáng thân mật của hai người, trong mũi hừ một tiếng.
"Một người tàn phế còn nhiều chuyện như vậy."
"Ngươi là ai?" Đại Bảo nắm Nhị Bảo mặt cảnh giác nhìn chằm chằm Kiều Dương.
Kiều Dương liếc mắt nhìn bọn họ: "Các ngươi chính là hài tử của Tô nương tử?"
Nhị Bảo nghiêng đầu nhỏ: "Ca ca, Tô nương tử là ai?"
Đại Bảo lắc đầu: "Không biết."
Kiều Dương nhìn chằm chằm mặt Đại Bảo gần giống Tiêu Tẫn như đúc kia lại hừ một tiếng: "Sinh ra đều xấu giống phụ thân của các ngươi."
Nhị Bảo vừa nghe, oa một tiếng quay đầu nhào vào trong lòng Tô Oanh đi tới: "Nương, thúc thúc xấu này nói chúng con sinh ra xấu giống nương."
Kiều Dương: "..."
Sắc mặt của Tô Oanh trầm xuống, ở trong mắt nàng hai đứa bé là đáng yêu nhất, cũng không chấp nhận được người khác dìm bọn họ xuống.
Kiều Dương thành thật ngồi ở ghế trên, muốn khóc.
"Hắn nói bậy, các con không cần tin tưởng, trước đi chơi đi, lát nữa nương lại đi với các con."
"Vâng." Hai tiểu gia hỏa quay đầu lại thè lưỡi với Kiều Dương, ngoan ngoãn đi theo Triệu ma ma ra nhà ở.
Tô Oanh đến ngồi xuống đối diện với Kiều Dương, Tiêu Tẫn đương nhiên ngồi ở bên người nàng.
Bạch Sương bưng mấy chén nước ấm đi đến, còn cầm một phần bánh bao buổi sáng Hạ đại thúc làm cho bọn nhỏ.
Tô Oanh đã vô cùng đói bụng, đang chuẩn bị cầm bánh bao kia, Tiêu Tẫn lại nhanh hơn nàng một bước, đưa một cái bánh bao đến bên miệng nàng.
"Đói bụng chưa, ăn lót bụng trước."
Tô Oanh thuận thế ăn bánh bao trong tay hắn vào trong miệng: "Quả nhiên tay nghề của Hạ đại thúc không làm ta thất vọng."
Tiêu Tẫn mặt đầy sủng nịch lại cầm nước ấm đưa qua: "Thích thì ăn nhiều một chút."
Kiều Dương cảm thấy đôi mắt có hơi chua xót, rõ ràng tàn phế này chính là cố ý.
Tô Oanh uống nước xong nhìn Kiều Dương nói: "Ta muốn làm một cuộc mua bán với Kiều công tử."
Kiều Dương khó nhịn trong lòng, người cũng không có tinh thần như vừa rồi: "Tô nương tử muốn cái gì cứ việc nói với ta là được, nói lời mua bán gì khách sáo như vậy."
"Vậy ngươi nói cho ta con đường nhập hàng, sau này ăn xong mỗi loại gạo và mì đó phải từ nơi nào mới có thể mua được."
Kiều Dương nghe nàng hỏi như vậy, cũng không che giấu nói: "Ngày thường ta cũng mặc kệ những việc này, đây đều là đại ca ta để người làm, nếu Tô nương tử muốn biết, ta sẽ trở về hỏi đại ca xem."
Thấy hắn đồng ý đến dứt khoát như vậy, Tô Oanh nhìn hắn cũng xem trọng hơn, dù sao nắm giữ con đường mua vào vật tư ở Lão Hổ Doanh, vậy sẽ có tài phú cuồn cuộn không ngừng, như nàng để Giang Dương bọn họ nhìn chằm chằm nam nhân kia, không muốn dễ dàng nói con đường của mình cho người khác.
"Vậy cảm ơn, Kiều công tử ở Lão Hổ Doanh bao lâu rồi?"
Kiều Dương thấy Tô Oanh cảm thấy hứng thú với mình cũng nhấc lên tinh thần nói: "Ừ, cũng mấy năm."
"Vậy ngươi hiểu biết với bên này hay không?"
"Tô nương tử muốn hỏi cái gì cứ việc hỏi là được."
Tô Oanh nghe vậy cũng không quanh co lòng vòng: "Vật tư trong doanh địa quý như vậy, người nơi này lại dựa vào cái gì gắn bó sinh hoạt?"
Kiều Dương hít cái mũi nói: "Cái này nói ra thì quá dài, mười năm trước khi ta và đại ca đến Lão Hổ Doanh, nơi này còn chưa lớn như vậy, cũng không có như vậy nhiều người, Tô nương tử cũng biết, người ở Bắc Hoang đều là người không có gốc rễ bị các quốc gia xung quanh lưu đày đến đây, lúc vừa tới trong tay ai cũng đều không dư thừa thứ gì, khi đó cổ tộc cũng đã cắm rễ ở chỗ này."
Tô Oanh khẽ nhíu mày: "Lúc sau thì sao."
"Người cổ tộc mở một gian gọi là tửu lầu Trần Phong, nhưng phàm là người lần đầu tiên đến tửu lầu đều có thể miễn phí đến một phần thịt ăn, lúc ấy rất nhiều người đều quá đói, mặc dù biết có thể có bẫy nhưng vẫn đi ăn, ta cũng muốn đi."