"Nhưng đại ca vẫn luôn ngăn cản, nói nếu ăn, cũng không khác gì đã chết, sau đó đại ca bằng vào một thân võ nghệ đã đặt chân ở Lão Hổ Doanh, chậm rãi thu nạp những người mời đến Bắc Hoang, hình thành một thế lực, lại tìm được quan hệ trước kia, mua cơm nước vật tư sinh tồn đến bây giờ, nhưng một núi không thể có hai hổ, những năm gần đây cổ tộc vẫn luôn nhằm vào chúng ta."
Tô Oanh chỉ đầu ngón tay ở trên bàn: "Đại ca ngươi là Hổ Uy?"
Kiều Dương ngạc nhiên, không nghĩ tới Tô Oanh có thể đoán được ra được.
Lại nghe được Tô Oanh nói: "Công phu xác thật không tồi."
Kiều Dương nghe được xấu hổ nói: "Tô nương tử và đại ca đã giao thủ?"
"Ừ, trừ tửu lâu Trần Phong ra, ngươi có biết cổ tộc còn có cứ điểm ở nơi nào không
?"
Kiều Dương bất đắc dĩ lắc đầu: "Không biết, chỉ biết tửu lâu Trần Phong có dị thường, nhưng bọn họ vẫn luôn trông coi rất nghiêm, cho nên người của chúng ta căn bản là không có biện pháp tra xét đến cái gì từ trong."
"Mấy năm nay người của cổ tộc không ít lần xuống tay với các ngươi đi."
"Đúng vậy, những năm gần đây người của cổ tộc vẫn luôn đối phó với người của chúng ta trong tối ngoài sáng, thời gian trước ta nhất thời điều tra thất bại mới bị đối phương bắt được, ít nhiều nhờ Tô nương tử, bằng không hiện tại ta đã thành thức ăn chăn nuôi cho sâu rồi."
"Hổ Uy là quản lý Lão Hổ Doanh như thế nào?"
Quản lý, Kiều Dương cảm thấy Tô Oanh dùng từ này rất không chính xác, bọn họ bởi vì muốn ứng phó với người của cổ tộc, chỉ có thể nói là dùng lương thực mở rộng phạm vi thế lực của mình, không thể nói quản lý cái gì.
"Chỉ là cho miếng cơm ăn, nhưng đồ vật cũng có hạn, bọn họ tìm được thứ tốt cũng sẽ giao cho đại ca, để đại ca cầm đi bán đổi lấy tiền bạc." Duy trì như thế ngần ấy năm.
"Lão Hổ Doanh có cày ruộng hay không?"
"Có, có, nhưng một ít địa phương ở bên ngoài là đại ca tìm người đi khai đất hoang, lúc trước đại ca cũng có mua hạt giống trở về cho mọi người làm ruộng, nhưng hình như hiệu quả cũng không quá tốt."
Tô Oanh gật đầu, chuyện cơ bản nàng muốn hiểu biết đều hỏi.
"Uống nước xong rồi thì trở về đi."
Kiều Dương còn chưa ngồi nóng mông đâu, đã phải bị đuổi đi, hắn hơi uể oải liếc mắt nhìn Tô Oanh một cái: "Nếu có việc, Tô nương tử có thể đi Hổ Lâu tìm ta, ngay ở phía nam đi đến sau Lão Hổ Doanh, vẫn luôn đi đến là được."
"Đã biết."
Kiều Dương nhìn Tô Oanh hoàn toàn không có ý tứ giữ hắn lại ăn cơm, chỉ có thể không cam lòng đứng dậy cáo từ.
Tô Oanh cầm bánh bao nhỏ ăn một miếng, nghĩ đến lời Kiều Dương nói, giữa mày không khỏi nhiễm một vẻ lo lắng.
"Lão gia." Vẻ mặt Sở Vân kích động đi vào nhà chính, trên tay còn cầm thi thể của những con sâu lúc trước đó.
Tiêu Tẫn ngẩng đầu: "Làm sao vậy?"
"Thuộc hạ đã biết, biết những thứ này là thứ gì."
Hắn đặt cổ trùng lên trên bàn nghiêm túc phân tích nói: "Từ bộ dáng của những cổ trùng này tới xem, đây là cổ nhiếp hồn không sai, loại cổ trùng này sau khi vào thân thể người, sẽ ăn mòn đầu người trước tiên, rồi tới khống chế người."
Tô Oanh híp đôi mắt, nghĩ đến biểu hiện của số tám số chín lúc trước, đã có thể hiểu.
Đổi câu lý giải hay mà nói, cổ này có năng lực tiến hành hành vi thôi miên với người.
Nghe vậy, Tô Oanh đột nhiên đứng lên đi ra ngoài.
Tô Oanh đến nơi trói số tám và số chín, hiện tại hai người đã tỉnh táo, thấy Tô Oanh đi tới đều run bần bật.
"Phu, phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng."
"Đừng sợ, hôm nay ta không muốn thấy máu." Tô Oanh lấy ra một viên thuốc từ trên người nhét vào trong miệng số tám.
"Nuốt vào đi."
Số tám thành thật nuốt viên thuốc xuống.
Thấy thế, Tô Oanh kéo ghế chờ ở bên cạnh.