[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương (Dịch Full)

Chương 212 - Chương 212: Trần Ai Lạc Định (2)

 Chương 212: Trần Ai Lạc Định (2) Chương 212: Trần Ai Lạc Định (2) Chương 212: Trần Ai Lạc Định (2)

Mặt mày Tô Oanh lạnh lẽo, đáy mắt không có một tia cảm xúc, chỉ có hàn ý khát máu: "Chiêu thức xé nát người cặn bã."

Dao laze trong tay nàng đưa về phía trước, lưu loát đưa Tiết lão thái đến Tây Thiên.

Bóng dáng trên mái nhà thấy Tiết lão thái đã chết, xoay người muốn chạy, Tô Oanh nào sẽ cho hắn ta cơ hội như vậy.

Nàng vung ánh sáng trong tay lên, đã hung hăng đâm vào đùi của đối phương.

"A!" Nam Trung đau đớn kêu một tiếng, ngã mạnh trên mặt đất.

Tô Oanh nhìn nam nhân trước mắt đứng lên chỉ cao đến eo nàng này, cười lạnh một tiếng: "Tộc trưởng Cổ tộc?"

Nam Trung thấy được khinh miệt trong mắt Tô Oanh, một loại hận ý mãnh liệt bị nhục nhã gần như muốn cắn nuốt hắn: "Ngươi đang cười nhạo ta! Các ngươi những người tự cho là đúng này, cho rằng lớn lên cao hơn ta một ít là có thể khinh thường ta, vượt qua ta, ta đây phải cho các ngươi nếm thử tư vị bị ta thao túng, làm một con chó của ta!"

Nam Trung là một người lùn, từ nhỏ đã bị tộc nhân ghét bỏ, hắn ta dùng hết thủ đoạn mới tập được một bản lĩnh luyện cổ, chỉ vì có một ngày khiến tất cả người coi thường hắn cúi đầu xưng thần với hắn, không nghĩ tới hôm nay lại thua ở trong tay Tô Oanh.

Dao laze trong tay Tô Oanh chỉ vào giữa mày hắn: "Chẳng sợ ngươi lớn lên giống con chó, đều không phải lý do ta nhục nhã ngươi, trước nay Tô Oanh ta đều không phải là người chính nghĩa gì, nhưng ngươi động vào người của ta, ngươi nên chết! Đến Diêm La Điện phát tiết không cam lòng của ngươi đi."

Giơ tay chém xuống, sạch sẽ lưu loát, một đầu như hài đồng lăn xuống.

Một chân Tô Oanh đạp nát sáo cốt trên mặt đất, bã vụn vàng bị nghiền áp vào bụi đất nháy mắt biến mất hầu như không còn.

Một giây trước cổ nhân còn điên cuồng đánh tới, ở nháy mắt sáo cốt vỡ vụn, như là bị ấn nút tạm dừng, cứng đờ tại chỗ một lát, thân thể ngửa ra sau, tất cả ngã xuống mặt đất.

Tô Oanh chậm rãi quay đầu lại, dao laze trong tay tỏa ra ánh áng u ám khát máu trong bóng đêm, mắt phượng ở trong bóng đêm đặc biệt sáng rỡ, như có thể chiếu sáng lên một mảnh đất bị dơ bẩn ăn mòn này.

Bên kia, Hổ Uy vừa dùng đại đao trong tay chém giết cổ nhân, những cổ nhân đó một giây trước còn chen chúc xông đến đều ầm ầm ngã xuống.

Hổ Uy nắm chặt đại đao trong tay, bởi vì kiệt lực, thở hổn hển từng hơi, trong bóng đêm yên lặng, gần như chỉ còn lại tiếng hít thở mỏi mệt lại nặng nề của bọn họ.

Hổ Uy quay đầu lại đã thấy Kiều Dương người đầy là máu ngã trên mặt đất, đôi mắt của hắn co rụt lại, sợ hãi hét một tiếng: "Kiều Dương!"

Kiều Dương sợ tới mức giật mình một cái, thiếu chút nữa từ trên mặt đất nhảy dựng lên: "Làm sao vậy đại ca, có phải cổ nhân lại đứng lên hay không?"

Hổ Uy thấy bộ dáng Kiều Dương vẻ mặt cảnh giác lại hơi ngốc, bỗng nhiên cười ha hả.

"Tiểu tử thúi, lão tử còn tưởng rằng ngươi đã chết ha ha ha ha."

"Đại ca ngươi đừng trù ta, ta còn chưa thú thê đâu."

Hổ Uy đỡ cơ thể, kéo hắn từ trên mặt đất lên.

Kiều Dương nhìn cổ nhân ngã xuống đất không dậy nổi, trong lúc nhất thời cũng hơi hoang mang: "Sao những tạp chủng này lại thế này? Sao không có động tĩnh?"

Hổ Uy nhíu mày thô nói: "Đến bên Tô Oanh xem."

"Được."

Ngón tay Hổ Uy đặt tới bên miệng thổi cái còi, một lát sau, con ngựa vừa rồi bị sợ chạy kia chạy tới.

Hổ Uy mang theo Kiều Dương xoay người lên ngựa, một đường chạy về phía Tô Oanh.

Tô Oanh giải quyết Tiết lão thái và Nam Trung, nàng nhìn nam nhân đang khóc thét, hắn giống như là một người đắm chìm phong bế ở thế giới của mình, mặc dù Tiết lão thái chết ở trước mặt hắn, hắn đều không có nửa điểm phản ứng.

Tô Oanh nâng mắt, đột nhiên bị một gian nhà ở bên cạnh hấp dẫn.

Nàng đi qua, một chân đá văng cửa khép hờ, trong phòng xếp thành một hàng, nhưng toàn bộ đều là người gỗ.

Bình Luận (0)
Comment