Nàng đi đến trước mặt một người gỗ, cầm lấy nhìn nhìn, phát hiện những người gỗ này không chỉ có làm được sinh động như thật, chi tiết còn xử lý vô cùng tinh tế, ngay cả ngón tay khớp xương đều rất linh hoạt.
"Ngươi không được đụng đến rối gỗ của ta!" Không biết khi nào nam nhân đi đến phía sau Tô Oanh.
Tô Oanh quay đầu lại nhìn hắn: "Những thứ này đều là ngươi làm?"
"Đúng vậy." Nam nhân đắc ý nâng cằm lên, giống một hài tử chưa mất tính trẻ con.
Tô Oanh cong khóe môi: "Làm không tồi."
Ánh mắt Tiết Chân sáng lên: "Ngươi cảm thấy ta làm tốt sao?"
"Đương nhiên."
"Ngươi thích, ta tặng cho ngươi, về sau chúng ta chính là bằng hữu."
Tô Oanh lắc đầu: "Ta không thích người gỗ."
"Vậy ngươi thích cái gì?"
"Ngươi đi theo ta, ta nói cho ngươi."
Tiết Chân lại lắc đầu nói: "Không được, không được, nương không cho ta rời khỏi sân, bà ấy sẽ tức giận, bà ấy sẽ đánh ta."
"Đừng sợ, bà ta đã chết, sẽ không lại đánh chửi ngươi."
Tiết Chân hơi buồn rầu nhíu mày: "Đã chết? Sẽ không đánh chửi ta nữa?"
"Đúng vậy."
"Ha ha ha ha, vậy thật đúng là tốt quá, ta đi theo ngươi, ta muốn đi theo ngươi."
Tô Oanh dẫn theo Tiết Chân ra khỏi phòng, đang chuẩn bị muốn rời khỏi đây, Vương Lãng đột nhiên xông đến, ngăn cản đường đi của Tô Oanh.
"Phu nhân, cầu xin người, cầu xin người cứu nương của ta đi phu nhân." Vương Lãng quỳ gối trước mặt Tô Oanh, không ngừng dập đầu với nàng.
Tô Oanh nhìn Tôn thị đã nát thành mảnh nhỏ, mặt không biểu tình liếc mắt nhìn Vương Lãng: "Tránh ra."
Vương Lãng lại vẫn dập đầu: "Phu nhân cầu xin người phu nhân."
Vương Phù Dung và Chu thị cũng từ trong phòng chạy ra quỳ gối trước mặt Tô Oanh: "Phu nhân, cầu xin người thu lưu chúng ta đi, lúc trước đều là lỗi của chúng ta, cầu xin người cho chúng ta cơ hội một lần nữa, để chúng ta đi theo người đi phu nhân."
Trong khoảng thời gian này Chu thị là thật sự bị dọa không nhẹ, ăn không đủ no ngủ không ngon còn chưa tính, suốt ngày còn sống ở trong sợ hãi không biết, cả người đều gầy một vòng lớn, nàng ta là thật sự sợ.
"Lúc trước ta đã từng nói, không muốn nói lần thứ hai." Tô Oanh nhấc chân lên đi qua Vương Lãng, dẫn theo Tiết Chân rời đi cũng không quay đầu lại.
Nàng trở lại ngoài viện, Tiêu Tẫn để Triệu Năng bọn họ mở cổng ra trước tiên.
"Tô Oanh."
Nháy mắt Tô Oanh xuất hiện, đôi mắt màu đen của Tiêu Tẫn khóa chặt ở trên người nàng.
Tô Oanh ngẩng đầu, nhướng mày: "Tộc trưởng cổ tộc đã chết, lão thái biến thái bên cạnh cũng đã chết."
"Đã chết, thật tốt quá, xem như đã chết." Hạ Thủ Nghĩa nhìn cổ nhân ngã đầy đất: "Phu nhân, những người này thì sao? Những người này nên xử trí như thế nào?"
"Bọn họ hẳn là đều chưa uống thuốc, cổ trùng trong cơ thể không bị tiêu trừ, chờ lát nữa mọi người các ngươi cầm thuốc cho bọn họ uống vào, lúc sau chờ bọn họ tỉnh lại là được."
"Vâng."
"Hắn là ai?" Tiêu Tẫn nhìn về phía Tiết Chân đi theo phía sau Tô Oanh.
Tô Oanh nói: "Tiết Chân, bằng hữu của ta."
Tiết Chân đi ở phía sau Tô Oanh nghe vậy kinh ngạc trợn tròn đôi mắt, nàng lại ở trước mặt nhiều người như vậy nói hắn là bằng hữu của mình, hắn rất vui vẻ.
"Giang Dương, ngươi dẫn Tiết Chân đến sân sau, sắp xếp một phòng riêng cho hắn."
Giang Dương không rõ nguyên do, nhưng vẫn gật đầu.
Tiết Chân lại không muốn đi: "Không, ta, ta muốn ở chung với bằng hữu."
Tô Oanh nhẫn nại tính tình nói: "Lát nữa ta lấy đồ ăn ngon cho ngươi, ngươi thích ăn cái gì?"
Tiết Chân phồng mặt lên suy nghĩ: "Ăn kẹo, còn có điểm tâm."
"Được."
Thấy Tô Oanh đồng ý, Tiết Chân vui vẻ đi với Giang Dương.
Tô Oanh nói: "Bị thương nghiêm trọng đến chỗ ta xử lý, không nghiêm trọng tự hành xử sau đó tới chỗ ta nhận thuốc đi cho cổ nhân bên ngoài uống."
"Vâng."
Tô Oanh nói xong sau mới nhìn về phía Tiêu Tẫn: "Bọn nhỏ đâu?"
"Ở lầu hai."
Tô Oanh xem những cổ nhân đó đều không vào sân, bọn nhỏ hẳn là đều an toàn lúc này mới yên tâm.
"Ta đi thay y phục trước."