Tô Oanh chân trước mới vừa vào nhà, sau lưng Tiêu Tẫn đi theo vào.
"Tiết Chân kia là người nào?"
Tô Oanh nói đơn giản tình huống của Tiết lão thái và Nam Trung với hắn một lần: "Ta thấy tâm trí hắn có vấn đề, nhưng có kỹ năng làm người gỗ, ta cần người như vậy."
Tô Oanh cầm khăn lau vết máu trên mặt, sau đó trực tiếp cởi váy áo trên người ném sang một bên, cầm y phục sạch sẽ từ trong ngăn tủ ra thay.
Động tác nước chảy mây trôi, không có một tia ngừng lại, thậm chí cũng không ngẩng đầu nhìn Tiêu Tẫn.
Tiêu Tẫn cảm thấy Tô Oanh như vậy rất không tốt, nhưng nể tình nàng tùy ý ở trước mặt mình, hắn không so đo với nàng.
"Khi ngươi đánh nhau, đồ vật sáng lên cầm trong tay là cái gì?"
Động tác của Tô Oanh cứng lại, lúc ấy nàng vì tiện nên dùng kiếm quang, bởi vì ánh sáng sẽ không bị oxy hóa, nên là quên nó không giống bình thường: "Ngươi nói đồ gì sáng lên?" Nàng không đáp hỏi lại.
Tiêu Tẫn nhíu mày, ở nhận biết của hắn, chỉ có lửa còn có dạ minh châu có thể chiếu sáng lên bóng tối, nhưng hiển nhiên Tô Oanh đồ vật trong tay cũng không phải là chúng nó.
"Ta đi xem bọn nhỏ." Tô Oanh không cho hắn cơ hội hỏi lại, nhanh mở cửa đi ra ngoài.
Tô Oanh mới ra đến ngoài cửa, xoay người một cái đã chạy lên trên lầu.
Triệu ma ma các nàng mở cửa, thấy Tô Oanh bước nhanh tới.
"Phu nhân."
"Triệu ma ma, các ngươi không có việc gì chứ?"
Triệu ma ma lắc đầu, đáy mắt vẫn chứa tia hoảng loạn, một màn cổ nhân đánh úp lại kia, thật sự là làm bà ấy quá sợ hãi.
"Nương, nương."
Nhị Bảo và Đại Bảo nghe thấy giọng của Tô Oanh chạy ra ôm lấy đùi Tô Oanh trước tiên.
"Nương."
Tô Oanh nghe giọng nói đáng yêu của các nàng cảm thấy lòng đều mềm nhũn: "Bảo ngoan, nương hái được chút quả dại ngon cho các con lát nữa đưa cho các con ăn."
Đại Bảo ôm chặt cổ Tô Oanh: "Nương, con muốn luyện võ, con muốn trở nên lợi hại giống nương và phụ thân."
Tô Oanh cười: "Được, đến lúc đó nương dạy con."
"Con cũng muốn con cũng muốn, nương con cũng muốn."
"Không thành vấn đề, nương cũng dạy con, còn có tiểu Lâm Sanh, đến lúc đó các con học chung."
"Vâng vâng."
Tô Oanh ôm bọn họ xuống lầu, để cho bọn họ chơi.
Bạch Sương và Trương Thúy Nương cũng đi theo đến nhà bếp hỗ trợ, đêm nay đột nhiên xảy ra chuyện, ngay cả cơm bọn họ đều còn chưa ăn.
Tô Oanh vừa đến nhà chính ngồi xuống, Hổ Uy và Kiều Dương đã đến.
"Tô nương tử ngươi không sao chứ?" Kiều Dương vào phòng đã khẩn trương nhìn Tô Oanh, lại thấy Tô Oanh vẻ mặt thích ý ngồi ở ghế trên uống nước.
Nếu không phải bên ngoài còn nằm nhiều cổ nhân bất tỉnh nhân sự như vậy, hắn đều cho rằng nơi này chuyện gì cũng chưa từng xảy ra!
"Tô nương tử, những cổ nhân đó là chuyện như thế nào?" Hổ Uy cảm thấy, việc này khẳng định là có liên quan đến Tô Oanh.
"Thủ lĩnh của bọn họ bị ta xử lý."
Tuy đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng chính tai nghe Tô Oanh nói ra, Hổ Uy vẫn cảm thấy khiếp sợ, hắn và cổ tộc đấu tranh nhiều năm như vậy, vậy mà lại bị diệt như vậy!
"Quả nhiên Tô nương tử lợi hại."
"Ta cho ngươi đánh trận đầu, giải quyết tốt hậu quả ngươi đã đến rồi." Tuy tộc trưởng cổ tộc đã chết, nhưng khẳng định trong doanh địa còn có thế lực còn sót lại, những người này ở địa phương nào, Hổ Uy hẳn là càng rõ ràng hơn nàng.
"Được, ta biết nên làm như thế nào."
"Vậy làm phiền."
"Hiện tại cổ tộc đã diệt, chờ sau khi xử lý mọi chuyện, chúng ta lại thương nghị chuyện sau đó."
"Được."
Sau khi nói rõ ràng, Hổ Uy đã dẫn theo Kiều Dương lưu luyến không rời rời đi.
Tô Oanh cầm lấy nước ấm lại uống một ngụm, nhàn nhạt phun ra trọc khí.
"Lão Hổ Doanh này nên sạch sẽ."
Hổ Uy làm việc cũng là sấm rền gió cuốn, rất nhanh hắn quét sạch cho thế lực còn sót lại của người cổ tộc.