Những tộc nhân đó không có thủ lĩnh lúc sau đều không có người tâm phúc, cũng không thể phản kháng nên thúc thủ chịu trói.
Ngày tất cả người cổ tộc bị đuổi ra Lão Hổ Doanh đó, trời vô cùng sáng rỡ.
Vì tỏ vẻ cảm ơn với Tô Oanh, Hổ Uy trực tiếp phái nhân thủ lại đây, giúp Tô Oanh bọn họ xây nhà.
Nàng phân chia một mảnh đất to, ở bên trong chia rất nhiều khu vực, bọn họ ở lầu chính bên này, lính đánh thuê và thổ phỉ kia đã bị tách ra đến bên kia, cách ở giữa sẽ là một tường vây.
"Tô nương tử, lúc trước không phải ngươi nói muốn đi xem đồng ruộng, hôm nay vừa lúc ta rảnh, nên dẫn ngươi đến đồng ruộng xem." Mấy ngày nay Kiều Dương không có việc gì thật sự tích cực chạy đến trước mặt Tô Oanh.
Tô Oanh suy nghĩ rồi đồng ý.
"Ngươi cũng sẽ không trồng trọt, gọi Trình Minh đi chung." Giọng của Tiêu Tẫn đột nhiên vang lên ở sau người.
Tô Oanh nghĩ lại cũng đúng, nên gọi Trình Minh theo.
Đột nhiên thêm một người chướng mắt, Kiều Dương vô cùng bất mãn liếc nhìn Tiêu Tẫn: "Sớm muộn gì ta cũng cạy góc tường của ngươi!"
Tô Oanh cảm thấy lương thực không thể hoàn toàn dựa vào mua sắm, bọn họ cần phải có năng lực tự cấp tự túc, cho nên sau khi giải quyết chuyện cổ tộc, nàng phải giải quyết vấn đề thức ăn.
Đồng ruộng của Lão Hổ Doanh ở phía đông doanh địa, Kiều Dương nói, sau khi bọn họ đến Lão Hổ Doanh đã dần dẫn theo người quây xung quanh Lão Hổ Doanh lại, xem như phân chia khu vực của mình.
Bởi vì việc này không có ảnh hưởng với cổ tộc, bọn họ không làm khó dễ từ trong, cho nên mấy năm nay, khu vực Lão Hổ Doanh vô cùng rõ ràng.
Ở phía Đông Nam gần doanh địa, chính là đồng ruộng Hổ Uy tập trung quây ra, trong doanh địa có thể làm được việc đồng áng thì một mảnh này thích hợp trồng trọt nhất.
Lúc trước Trình Minh và Khương đại nương có nói qua, đất đai ở Lão Hổ Doanh rất màu mỡ, là rất thích hợp cho trồng trọt, nếu lợi dụng thích đáng bọn họ phải dựa vào chính mình ăn cơm no là hoàn toàn không thành vấn đề.
Sau khi đến nơi, Kiều Dương đã chỉ một mảnh lớn ở đằng trước nói: "Chính là nơi này."
Tô Oanh đưa mắt nhìn lại, chỗ kia xác thật không nhỏ, gần như nhìn không cuối, nhưng rau dưa linh linh trong đất trồng ba năm thu hoạch thật sự là không có tác dụng bao lớn.
"Các ngươi đều đến nơi này lâu, sao mà vẫn trống rỗng như vậy?"
Nghe vậy, Kiều Dương tức giận đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Vừa mới bắt đầu khai hoang bên này còn khá tốt, Tô nương tử không biết, đến Bắc Hoang này còn có thể là dưa táo gì ngon, lúc này đồ còn chưa mọc mầm bao lớn, những quỷ chết đói đó đã tới trộm tới đoạt, vừa mới bắt đầu đại ca cũng dẫn người tới ngăn lại, tới một đợt lại một đợt, thật sự là đuổi không đi, dần dà, cũng không ai tình nguyện trồng rau ở mảnh đất này."
Tô Oanh không tỏ ý kiến gật đầu: "Trình Minh, ngươi đi vào đất xem, nhìn xem nơi này thích hợp gieo trồng cái gì vào mùa này."
Trình Minh gật đầu.
Trình Minh vừa đi, Kiều Dương từ trên người lấy ra một túi điểm tâm mở ra: "Tô nương tử, đây là bánh hạch đào đại ca để người mang về, ngươi nếm thử, nếu ngươi thích ăn, lần tới ta sẽ để người mang về."
Có ăn, Tô Oanh cũng không khách khí với hắn, nàng cầm miếng bánh hạch đào cắn một miếng, có thể là trong quá trình vận chuyển đặt tương đối lâu rồi, cho nên vị bánh hạch đào đã hoàn toàn không còn xốp giòn khi mới ra lò, ăn rất mềm nhũn, nhưng ở địa phương quỷ quái này, có thể ăn một miếng bánh hạch đào, tuyệt đối là mỹ vị.
"Lão Hổ Doanh có một người lái buôn tên Lý Ma Tử, ngươi có biết hay không?"
"Đương nhiên biết, Lý Ma Tử này cũng là người khôn khéo khéo đưa đẩy, lúc trước cổ tộc còn ở đây, hắn lấy lòng đều không đắc tội hai bên, thường thường cũng sẽ đưa qua cho ta đại ca chút đồ vật, bằng không mấy năm nay nghề nghiệp của hắn cũng không thể làm được thuận lợi vậy."
"Hắn lấy những hàng hóa đó từ chỗ nào?"