"Chúng ta phân công nhau tìm, nhất định phải tìm ra người."
Vài người phân công nhau tìm kiếm ở xung quanh, chỉ là tìm một vòng cũng chưa phát hiện ra bóng dáng của mấy người tiểu tặc kia.
Trình Minh không còn cách nào, chỉ có thể trở lại đồng ruộng, xem xét tình huống bị tổn hại của đồng ruộng.
Có thể là bọn họ tới kịp thời, những người đó chỉ kịp đào nửa mẫu đất khoai tây, cái khác là không có vấn đề gì.
"Mọi người đều đề cao cảnh giác, những hạt giống này đều là chúng ta cực khổ gieo trồng, tuyệt đối không thể để người hãm hại."
"Vâng."
Trình Dương nhìn một mảnh đồng ruộng tối om, nhíu chặt mày lại.
Đồng ruộng không bị tổn hại nhiều lắm, ngày mai làm ít tu sửa là được, hắn lo lắng hơn chính là mấy tên trộm kia.
Đào hạt giống khoai tây Này trở về khẳng định không phải vì gieo trồng, nếu bọn họ là có cái tâm kia, cũng sẽ không hơn nửa đêm tới trộm hạt giống, nhưng dùng mầm khoai tây ăn là sẽ trúng độc, hắn lo lắng nếu những người đó trúng độc sẽ đến trả đũa.
Hiện tại sắc trời đã khuya, Trình Minh chỉ có thể chờ đến ngày mai trở về báo cáo chuyện này với Tô Oanh.
Khi trời hơi sáng, Tô Oanh đã tỉnh lại.
Nàng thích luyện khí ở buổi sáng, sau khi luyện xong có thể khiến cho tinh thần cả ngày của nàng đều là thông thấu.
Nàng ngồi xếp bằng ở trên nóc nhà, đã thấy mấy người Trình Minh trở lại.
Ở lúc bọn họ đi đến cổng sân, Tô Oanh đã mở cổng ra.
"Đã trở lại."
Trình Minh hơi khác lạ nhìn Tô Oanh: "Cả đêm phu nhân không ngủ?"
Tô Oanh nói: "Ngủ, tỉnh hơi sớm."
"Tối hôm qua một đêm các ngươi không nghỉ ngơi tốt, lát nữa đi nghỉ ngơi, ngoài ruộng ta sẽ đi coi chừng với Khương đại nương."
"Ta có một chuyện muốn báo cáo với phu nhân."
"Ngươi nói."
"Tối hôm qua ngoài ruộng gặp trộm, bọn họ trộm hạt giống khoai tây, chúng ta đuổi theo, chỉ là không đuổi được người."
"Trộm bao nhiêu?"
"Đại khái nửa mẫu đất."
Tô Oanh gật đầu, ý bảo mình đã rõ: "Những người này hẳn là không bao lâu sẽ đưa tới cửa, đi nghỉ ngơi đi."
Trình Minh thấy vẻ mặt của Tô Oanh trong trẻo nghĩ đến trong lòng đã hiểu rõ, nên đi về phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm Hạ đại thúc bọn họ đã dậy chuẩn bị cơm sáng.
Sau khi Tô Oanh rửa mặt đã đi hỗ trợ.
"Phu nhân, những việc này để chúng ta tới làm là được, ngươi không cần bẩn tay."
Tô Oanh lại cảm thấy vô cùng hứng thú với nguyên liệu: "Hạ đại thúc, ta cũng rất có thiên phú, hôm nay ngươi để cho ta thử xem."
Hạ Thủ Nghĩa thấy tính tích cực của Tô Oanh rất cao, cũng không đả kích nàng, vậy hôm nay để phu nhân áp chảo bánh nướng đi, ta lấy chút dưa muối và một ít thịt nát, hôm nay chính là bánh bột ngô cộng thêm một nồi cháo ngô to.
Tô Oanh gật đầu, tỏ vẻ không ý kiến.
Hạ Thủ Nghĩa cầm bột mì đến: "Phu nhân, muốn làm bánh bột ngô, quan trọng nhất chính là nặn bột, nếu ngươi nhào bột đén hài hòa xong, ta sẽ nhanh dạy ngươi bước tiếp theo làm cái gì."
"Không thành vấn đề, Hạ đại thúc ngươi chờ là được."
Tô Oanh hứng thú dạt dào, học bộ dáng Hạ Thủ Nghĩa chậm rãi đổ nước vào trong bát bột mì.
Hạ Thủ Nghĩa thấy nàng làm được ra dáng ra hình, nên đi bận việc khác.
Bạch Sương cắt rau dại trở về, đã thấy Tô Oanh đang ra sức mân mê cái gì đó, nàng ấy tò mò đi qua nhìn.
Không nhìn còn đỡ, vừa thấy đã ngây dại.
Đây... Là đang chơi cái gì vậy?
"Phu nhân, người đang chơi cái gì vậy?"
Vẻ mặt của Tô Oanh vô cùng nghiêm túc, nàng thề lúc nàng luyện võ đều không nhất định ngưng thần tĩnh khí như vậy: "Nặn bột."
Bạch Sương nhìn chậu bột nát nhừ kia thật sự là dở khóc dở cười: "Nếu không, nô tỳ để đến đi?"
Tô Oanh nhìn đôi tay dính đầy bột mì của mình, hơi thất bại: "Bạch Sương, giao cho ngươi! Lát nữa ta lại đến rán bánh, ta cảm thấy rán bánh ta hẳn là có thể."
Bạch Sương không quá tin tưởng gật đầu: "Phu nhân nói đúng."