Rất nhanh Bạch Sương đã nhào xong bột, Tô Oanh như u linh lướt đến.
"Bạch Sương, để ta!"
Bạch Sương ngừng lại, chỉ có thể đứng ở bên cạnh: "Phu nhân, lúc người rán bánh nhất định phải chú ý lửa, ở lúc thả bột vào, dùng trúc bôi một lớp dầu trước hơi mỏng trước, như vậy chiên bánh bột ngô ra ăn mới ngon."
"Không thành vấn đề."
Tô Oanh vô cùng tự tin mân mê.
"Phu nhân chú ý bánh bột ngô phải lật mặt."
"A quên bôi dầu."
"Phu nhân cái này còn chưa chín đâu..."
Ba mươi phút sau, Tô Oanh trở lại nhà chính ngồi xuống.
Tiêu Tẫn thấy vẻ mặt bột mì của nàng, duỗi tay lau bột phấn khóe mắt nàng: "Làm cái gì vậy?"
Tô Oanh cao thâm khó đoán nói: "Khai quật tiềm năng mới của ta."
Giữa mày Tiêu Tẫn co rút, trong lòng luôn có một loại dự cảm xấu...
Không bao lâu, Bạch Sương vẻ mặt cổ quái bưng một bàn bánh bột ngô lớn đi đến.
"Bạch Sương thẩm, sao bánh bột ngô này lại màu đen? Đen sì lì, có thể ăn sao?" Khuôn mặt nhỏ của Nhị Bảo hiện một tia ghét bỏ thêm nghi vấn như vậy.
Bạch Sương cười đến vô cùng miễn cưỡng: "Có thể, có thể kéo lớp màu đen bên ngoài kia xuống..." Hẳn là được đi...
Tô Oanh gắp một chiếc bánh đặt vào trong chén Tiêu Tẫn, đôi mắt phượng nhìn thẳng vào hắn: "Nếm thử."
Tiêu Tẫn nhìn bánh bột ngô còn đen hơn đáy nồi trong chén, vẫn cầm lấy chiếc đũa, gạt một lớp màu đen trên mặt bánh bột ngô kia, mới cắn một miếng.
Bánh bột ngô mới vừa ăn vào trong miệng, giữa môi răng đã có một hương vị đắng ngắt ăn mòn đầu lưỡi, Tiêu Tẫn không thể nhai kỹ, khó khăn nuốt bánh bột ngô vào cổ họng.
Đối diện với ánh mắt chờ đợi của Tô Oanh, Tiêu Tẫn vẫn trái lương tâm nói: "Có thể."
"Thật sự?" Ánh mắt Tô Oanh sáng lên, cũng cầm cái bánh bột ngô, gạt lớp vỏ màu đen bên trên kia sau đó nói: "Ta biết không kém, chỉ là nhìn không được đẹp lắm." Nàng cười cắn một miếng to.
Ai ngờ còn chưa nuốt xuống nàng đã phun ra, đắng đến mặt nàng nhíu lại.
"Sao đắng vậy, Tiêu Tẫn miệng ngươi có vấn đề đi, lại cảm thấy có thể!"
Tiêu Tẫn: "..." Cho nên lúc ta ăn ngươi đang chờ mong cái gì?
Vẻ mặt Tô Oanh ghét bỏ đặt bánh bột ngô sang bên cạnh, bắt đầu ăn cháo bên cạnh.
Nhị Bảo yên lặng đẩy bánh bột ngô đen sì lì trước mặt ra xa, nương ngàn vạn đừng để cô bé ăn.
Tô Oanh chấm dứt thử trù nghệ nhận thất bại, nàng sám hối, mình đã lãng phí một chậu bột mì to, cho nên vì không thật sự lãng phí lương thực, nàng hào phóng tính toán.
"Lát nữa cầm đi cho chó ăn."
Chó sót nằm ở trong viện dựng lông lên, cảnh giác nhìn bốn phía, lại cảm giác có một hơi thở nguy hiểm đang tới gần!
Khi Tô Oanh đến hai đầu bờ ruộng, đã thấy nửa mẫu đồng ruộng tối hôm qua bị phá hoại.
Nàng nhíu mày để đầu lĩnh thổ phỉ bọn họ lấy hạt giống tới gieo trồng một lần nữa.
Nàng lại tiếp tục đào ao cá với Nhất Hào bọn họ, nàng muốn tranh thủ đào xong ở mấy ngày này.
"Ngươi yêu phụ ác độc này, ngươi trả mạng của nhi tử cho ta."
Tô Oanh đang làm hăng say đã nghe được một tiếng kêu rên vang lên, nàng ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy toàn gia Lý thị nâng một người đi về phía bên này, đi theo phía sau bọn họ còn có một đám người, đoán chừng là bị tiếng kêu rên của Lý thị hấp dẫn, tới xem náo nhiệt.
Mấy người Lý thị nâng tấm gỗ đến trước mặt Tô Oanh gào thét: "Ngươi độc phụ này, đào phần mộ tổ tiên nhà ta thì thôi, lại còn hạ độc độc chết nhi tử của ta, hôm nay nếu ngươi không cho ta một công đạo, ta chính là không cần mạng già này, cũng phải liều mạng với ngươi."
Tô Oanh nhìn người nằm trên tấm gỗ, là một trong những nhi tử của Lý thị không sai.
Nàng cười lạnh một tiếng nhìn bà ta nói: "Ngươi nói cho ta nghe một chút đi, ta hạ độc hại ngươi nhi tử như thế nào?"