"Đã đến chỗ này, cho dù là trước kia không biết thì bây giờ cũng phải biết."
"Nếu như ta thuê ngươi đến làm ruộng cho ta, ngươi có đồng ý như vậy không. Làm việc cho ta, muốn bạc hoặc là muốn lương thực thì đều tùy ngươi."
Lý Lão Tam có chút khác biệt nhìn Tô Oanh: "Nhưng mà không phải tiểu nương tử ngươi đã có rất nhiều người làm việc sao?"
"Tất nhiên ta còn có tác dụng của ta, việc này ngươi cứ suy nghĩ thật kỹ, làm việc với ta một tháng tiền công ta có thể cho ngươi nửa đồng bạc, nếu ngươi không cần bạc thì có thể đổi 30 cân gạo hoặc là 40 cân gạo lứt, buổi trưa còn có thể lo cho ngươi một bữa cơm."
30 cân gạo, hoặc 40 cân gạo lứt! Đó là bao nhiêu chứ, ăn tiết kiệm một chút, lại thêm một ít rau dại, đừng nói là đói chết, nói không chừng một ngày còn có thể có một bữa được ăn cơm no!
"Ngươi không cần gấp gáp đồng ý ta, chờ ngươi suy nghĩ kỹ rồi nói sau."
"Ta có thể, ta có thể, tiểu nương tử ta có thể làm việc cho ngươi." Chuyện này vốn là không có gì cần phải suy nghĩ, hiện tại có thể có cơm ăn, đừng nói là làm ruộng mà làm gì cũng được!
"Được rồi, vậy sáng mai ngươi tới đây đi."
"Vâng, vâng."
Sau khi thu dọn lại xong phần mộ Lý Lão Tam vui mừng rời đi.
Lời nói của Tô Oanh và Lý Lão Tam khi nghe vào tai mấy người thủ lĩnh của đám thỏi phỉ thì lập tức hơi hụt hẫng.
"Ngươi nói xem, phu nhân tìm người của doanh Lão Hổ đến làm việc có phải là tính toán mang chúng ta đi làm thịt không?" Tên thổ phỉ nào đó buồn bã, cảm thấy sợ là thời gian của mình không còn nhiều.
Sắc mặt của Nhất Hào cũng không dễ nhìn lắm, tuy rằng hiện tại mỗi ngày đều có công việc làm không hết, sống cũng không uy phong như trước, nhưng hắn gần như đã quen với cuộc sống ở cùng đám thổ phỉ này nương tựa lẫn nhau.
Nếu Tô Oanh muốn làm thịt bọn họ, bọn họ làm phản hay là chờ chết đây?
Trong lúc nhất thời, một loại quân thuê và nhóm thổ phỉ lâm vào rối rắm trước nay chưa từng có.
"Ta thấy là gần đây ta cho các ngươi ăn quá no, để cho các ngươi còn có tâm trạng suy nghĩ vài chuyện không có giới hạn. Tối nay về ta sẽ nói với Hạ đại thúc trước tiên cho các ngươi kiêng thịt trong mấy ngày rồi nói sau. Đều còn thất thần làm gì, còn không đứng lên làm việc đi."
Một đám người vừa nghe thì cơ thể chấn động theo bản năng đứng lên không ngừng làm việc.
"Đội trưởng, ngươi nói phu nhân như vậy là có ý gì, là muốn giết chết chúng ta hay là không giết đây?"
Số một suy nghĩ một lát nói: "Phu nhân nói suy nghĩ của chúng ta không có giới hạn, chứng tỏ người không có ý định giết chết chúng ta. Làm việc làm việc đi, nếu không thật sự không có thịt ăn, muốn nói bây giờ mà bảo ta ăn ít một miếng thức ăn do Hạ lão đầu nấu thì ta đều cảm thấy đói không chịu được."
"Đội trưởng nói đúng, làm việc làm việc."
Sáng sớm hôm sau, Tô Oanh vừa đến ruộng đã nhìn thấy Lý Lão Tam dẫn theo vài người đứng chờ ở đó.
Thấy Tô Oanh đi đến, Lý Lão Tam thật thà lại ngượng ngùng nở nụ cười nói: "Tiểu nương tử, ngày hôm qua ngươi nói muốn tìm người làm việc, sau khi ta về đã nói với người trong nhà, tất cả mọi người đều muốn tới đây hỏi một chút, ngươi có cần người nữa không? Chúng ta một tháng không cần 40 cân lương thực thô, 30,30 cân là đủ rồi." Ở vùng đất hoang phía bắc, lương thực vững chắc còn hấp dẫn người khác hơn so với bạc, có đôi khi cho dù trong tay ngươi có bạc thì cũng không chắc chắn là có thể mua được lương thực. Cho nên bọn họ tình nguyện muốn lương thực cũng không cần bạc.
Tô Huỳnh quét một vòng trên người bọn họ, phần lớn đều là hán tử tuổi không khác biệt lắm với Lý Lão Tam, có người trẻ hơn một chút, nhưng mỗi một người đều mặt vàng cơ gầy, vừa nhìn đã biết là suy dinh dưỡng lâu dài tạo thành.