"Được, ta cần người, nếu các ngươi muốn làm vậy thì ở lại thử xem. Tuy nhiên ta có thời gian thử việc một tháng, trong thời gian thử việc ta có thể cho các ngươi một bữa cơm, thử một tháng cho 20 cân lương thực thô, đồng ý thì ở lại."
"Đồng ý đồng ý, chúng ta đồng ý."
Tô Oanh gật đầu, gọi Trình Minh tới, bảo Trình Minh sắp xếp việc cho bọn họ làm rồi quan sát xem ai thích hợp thì giữ lại.
Trình Minh lên tiếng lập tức dẫn theo mấy người Lý Lão Tam đi làm việc.
Nhiều người hơn, tiến độ đào ao cá của Tô Oanh cũng nhanh hơn, nàng đào đến buổi chiều thì lập tức mượn cớ rời đi nói là muốn đến doanh Lão Hổ lấy chút đồ.
Thật ra là nàng muốn lấy một ít đồ vật cần dùng trong không gian ra.
Bởi vì nhân khẩu đông, lương thực của bọn họ tiêu hao rất nhanh, cho nên phải lấy mì gạo dự trữ ra ngoài, lúc trước nàng cũng tích trữ được mấy vò rượu và xương hổ.
Đến khi trời sắp tối, Tô Oanh đã kéo hai chiếc xe từ doanh Lão Hổ về đến nhà.
Trong phòng bếp, Hạ Thủ Nghĩa nhìn vại gạo sắp thấy đáy, đôi lông mày hơi hoa râm đều nhíu lại.
Bằng này này gạo có lẽ cũng đủ dùng tối nay, ngày mai cũng chỉ có thể ăn cháo loãng. Buổi sáng ông ấy đã tìm cơ hội nói việc này với Tô Oanh, cũng không biết nàng có thể nghĩ ra cách gì mua được lương thực về không.
Hạ Thủ Nghĩa đang phát sầu, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa trong viện, ông ấy vội vàng lên tiếng đi mở cửa.
Cửa viện mở ra, ông ấy lập tức thấy Tô Oanh kéo theo một chiếc xe đầy hàng hóa tiến vào.
"Phu nhân lấy đâu ra nhiều thứ như vậy?" Vẻ mặt Hạ Thủ Nghĩa ngạc nhiên, vừa rồi ông ấy còn lo nói không có gạo cho vào nồi.
Tô Oanh cười nói: "Đây đều là Hổ Uy hỗ trợ trở về, mau bảo bọn họ đến giúp đỡ đem đồ đạc mang hết vào đi."
"Vâng, vâng , vâng."
Hạ Thủ Nghĩa cười ha ha gọi đám người Vương Túc tới hỗ trợ. Một chiếc xe này, chỉ riêng lương thực thô và lương thực nguyên hạt cũng có hai mươi mấy bao, đủ cho bọn họ ăn được một thời gian dài rồi.
Tuy nhiên bọn họ có gần trăm người, tốc độ tiêu hao lương thực mỗi ngày là kinh người. Tô Oanh cảm thấy tuy rằng hiện tại đã gieo lương thực nhưng muốn đợi đến khi lương thực được thu hoạch thì còn cần một khoảng thời gian rất dài, hơn nữa thấy sắp vào đông, nàng nhất định phải nghĩ cách gia tăng lương thực dự trữ mới được.
Tô Oanh xách hai gói đồ ăn vặt vào phòng, vừa đúng lúc ba đứa nhỏ tan học đi ra.
"Mẫu thân, người về rồi."
"Mẫu thân-"
Tô Oanh ngồi xổm xuống ôm đứa nhỏ vào trong ngực.
"Mâu thân mang đồ ăn vặt về cho các con, mau cầm lấy ăn đi." Tô Oanh hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn họ một cái, đặt túi giấy dầu vào trong tay bọn họ.
Hai tiểu tử cầm đồ ăn vặt vui mừng bỏ chạy.
"Phu nhân, đây là gì vậy?"
Lâm Thù Du vỗ vỗ bao tải, túi này phồng phồng nhưng sờ vào lại rất mềm mại, cũng không biết bên trong là cái gì.
"Là bông."
"Bông?" Lâm Thù Du cởi dây thừng ra, quả nhiên nhìn thấy bên trong là bông trắng.
"Bây giờ buổi sáng và buổi tối đều rất lạnh. Trong khoảng thời gian này hai người lấy bông và vải dệt trên xe ra lập tức làm quần áo mùa đông, làm cho mấy đứa nhỏ trước, bông và vải dệt không đủ thì ta lại bảo bọn Hổ Uy mua."
Lâm Thù Du không ngờ Tô Oanh lại nghĩ chu đáo như vậy: "Vâng phu nhân, chúng ta sẽ mau chóng làm xong quần áo bông trước khi vào đông."
Tô Oanh cảm thấy bọn họ nhiều người như vậy, số bông này vẫn còn chưa đủ. Tuy rằng trong không gian có miếng dán làm ấm nhưng vào mùa đông nàng cũng không thể cho mọi người mỗi ngày đều dán lên người một miếng, cho nên vấn đề chăn bông và quần áo mùa đông vẫn phải giải quyết.
Nàng dự định ngày mai số vàng đó sẽ bảo Hổ Uy giúp nàng lấy ít vải và bông về.