Nhân công chuyển cá nàng lo lắng cá còn chưa xuống chân núi đã chết hết, nước kênh dùng để thả cá xuống lại không giống nhau, tỷ lệ cá sống sót dù thế nào cũng đều cao rất nhiều khi ở trong nước.
"Được rồi, chúng ta đi xuống thôi."
"Nương, người nhìn cá này thật lớn."
"Đúng vậy, làm đường dấm khẳng định ăn rất ngon."
"Phu nhân, đã xảy ra chuyện."
Tô Oanh đang trêu chọc cá với hài tử, đảo mắt đã thấy Vương Túc dẫn theo Bạch Sương vẻ mặt kinh hoàng đi tới.
Nàng chậm rãi thu ý cười trên mặt đứng lên: "Làm sao vậy?"
"Phu nhân, vừa rồi, vừa rồi nô tỳ đang nhặt củi đột nhiên có hai người nhảy ra muốn bắt nô tỳ, nếu không phải phu nhân để lại cho nô tỳ vũ khí phòng thân, nô tỳ đã bị bọn họ bắt được." Bạch Sương nói xong thân thể không tự giác run rẩy, chuyện vừa rồi khiến nàng nhớ tới tuyệt vọng và sợ hãi lúc trước bị Mị Nương các nàng bắt lấy.
Tô Oanh nắm lấy tay Bạch Sương: "Đừng sợ, hiện tại không có việc gì."
Vành mắt Bạch Sương đỏ ửng gật đầu.
"Phu nhân vừa rồi khi chúng ta tới tìm người, Giang Dương nói không thấy Lâm di nương."
Tô Oanh giật giật giữa mày, để lại cá cho hai thủ vệ Hổ Doanh để cho bọn họ thả vào kênh nước, nàng lại bế hai đứa nhỏ lên để Vương Túc đẩy Tiêu Tẫn xuống dưới chân núi.
Giang Dương bọn họ đã tìm kiếm ở dưới chân núi, nhưng tìm một vòng đều không tìm được Lâm Thù Du bọn họ.
"Phu nhân."
Sắc mặt Giang Dương rất khó xem, lúc ấy rõ ràng hắn và Lâm Thù Du ở cạnh nhau, nhưng nàng lại mất tích ở dưới mí mắt của mình.
"Thế nào?"
Giang Dương lắc đầu: "Không tìm được, vừa rồi bọn họ phát hiện cũng không thấy Trương Thúy Nương và Sanh ca nhi."
"Vương Túc, ngươi ra ngoài ruộng đi gọi Nhất Hào bọn họ tới, để cho bọn họ đi theo lên trên núi tìm."
"Vâng."
"Ta đưa hài tử trở về trước lại qua đây, Bạch Sương, ngươi trở về với ta."
Bạch Sương gật đầu.
Tô Oanh đưa hài tử bọn họ về đến nhà, sau đó chuẩn bị ra cửa.
"Tô Oanh, cẩn thận."
Tô Oanh quay đầu lại nhìn Tiêu Tẫn một cái gật đầu: "Ừ." Tô Oanh đi ra ngoài cửa, đá đá Lang Vương lười biếng quỳ rạp trên mặt đất: "Canh nhà cẩn thận."
Lang Vương bất mãn ngao ô một tiếng, nhưng cơ thể cũng không lười biếng mà là đứng lên run run lông sói trên người, mắt sáng như đuốc nhìn tình huống bốn phía.
Tô Oanh nhanh chóng chạy đến dưới chân núi, Lý Dũng và Nhất Hào bọn họ cũng đều tìm người ở trong núi, nhưng tìm một vòng đều không phát hiện ra bóng dáng của Lâm Thù Du bọn họ.
"Các ngươi tiếp tục tìm kiếm ở gần đây, ta vào trong núi xem."
"Vâng."
Bởi vì hôm nay bọn họ lên núi tương đối nhiều người, Tô Oanh cũng rất khó phân biệt rốt cuộc là dấu chân đối phương để lại hay là người của bọn họ để lại, nhưng lúc ấy bọn họ nhiều người ở dưới chân núi, cho nên sau khi những người đó bắt người đi, có thể đã đi vào trong núi là khá lớn.
Tô Oanh một đường vào núi sâu tìm, còn chưa đi bao lâu, nàng đã phát hiện một đồ vật quen thuộc ở thảm thực vật phía trước, nàng bước nhanh về phía trước nhìn, là vòng tay hộ thân nàng cho Lâm Thù Du.
Nàng đoán quả nhiên không sai, người là đi bên này.
Tô Oanh nắm chặt vòng tay, tiếp tục đi vào núi sâu, phát hiện ở trong núi có một đường nhỏ bị người dẫm bước ra.
Nàng dọc theo đường đi xuống, phát hiện mình lại vòng tới sườn núi nhỏ ở sau núi chỗ nhà của bọn họ.
Tô Oanh đi qua, phát hiện bên cạnh ở sườn núi nhỏ lại có một gian nông trại.
Nông trại dùng đất đỏ làm thành tường vây cao nửa người, đứng ở bên ngoài cũng có thể thấy tình huống trong viện.
Tô Oanh đi đến ngoài nông trại, đã thấy có một hình bóng quen thuộc từ trong phòng đi ra.
Đối phương vừa ngẩng đầu cũng thấy Tô Oanh, trên mặt lộ ra vẻ hơi kinh ngạc.
"Ngươi ở đây." Tô Oanh mở miệng trước.