Liên Kiều cũng không nghĩ tới Tô Oanh sẽ tìm được nơi này: "Đúng, ta ở đây, vị nương tử này ngươi đến đây là có chuyện gì sao?"
"Đệ đệ của người vẫn khỏe chứ?"
Liên Kiều nhìn thoáng qua trong phòng cười nói: "Cảm ơn ân cứu mạng của nương tử các ngươi, sau khi đệ đệ trở về đã tốt hơn nhiều rồi."
"Lúc trước các ngươi hấp tấp rời đi, cũng không biết tình huống cụ thể của đệ đệ ngươi, ta biết chút y thuật, nếu cô nương không ngại, ta có thể đi vào xem mạch cho đệ đệ của ngươi, dù sao có đôi khi nước kia sặc vào phổi, lúc đầu nhìn không ra cái gì không ổn, nhưng lâu rồi sẽ sinh ra bệnh."
Liên Kiều muốn từ chối, nhưng lại lo lắng tình huống của đệ đệ, để cho Tô Oanh vào sân.
"Vậy làm phiền vị nương tử này."
"Ta tên Tô Oanh."
"Tô nương tử."
Sau khi Tô Oanh vào sân, tầm mắt quét một vòng ở trong sân cực nhanh.
Trong viện tổng cộng có ba phòng, một gian có thể nhìn một cái cũng biết là nhà chính, còn lại chính là hai gian phòng ngủ, hai căn phòng đều khóa cửa.
"Tô nương tử, đệ đệ ở chỗ này."
Tô Oanh bất động thanh sắc thu tinh thần lại, đi theo nàng vào phòng bên phải.
Liên Kiều đẩy cửa ra đã có một hơi thở nhàn nhạt của cỏ xanh xông vào mũi.
Trong phòng đặt một cái giường dùng bằng tre trúc, còn có một ghế dựa mất nước sơn và một ngăn tủ nhìn không ra màu sắc vốn có, trừ cái ra này, lại không còn thứ khác.
Tô Oanh vào phòng, tiểu nam hài ngồi ở trên ván giường cảnh giác nhìn về phía nàng.
"Tiểu Viễn, đệ đừng sợ, Tô nương tử là tới xem mạch cho đệ, nhìn xem cơ thể của đệ có vấn đề hay không." Liên Kiều đi lên trước nhẹ giọng trấn an.
"A tỷ, đệ không bị bệnh, đệ không cần xem."
"Để ta khám cho ngươi a tỷ cũng có thể yên tâm, ta cũng không thu bạc của các ngươi."
Liên Kiều cũng khuyên nhủ theo: "Đúng vậy, đệ mau để Tô nương tử nhìn xem, không có việc gì."
Nghe Liên Kiều nói như vậy, Liên Viễn mới chậm rãi vươn tay.
Tô Oanh tiến lên bắt mạch cho hắn, ngoài miệng lại nói: "Nơi này chỉ có hai người tỷ đệ các ngươi sao?"
Liên Kiều nhanh chóng nhìn Tô Oanh một cái nhẹ giọng nói: "Phụ mẫu đã chết bệnh ở đầu năm, cũng còn lại hai người chúng ta."
Tô Oanh gật đầu, buông tay ra: "Không có vấn đề gì, chỉ là cơ thể quá yếu, phòng này là của đệ đệ ngươi, phòng khác chính là ngươi ở?"
Liên Kiều gật đầu, sau đó để Liên Viễn nghỉ tạm, rồi dẫn mang theo Tô Oanh ra khỏi phòng.
"Nếu Tô nương tử có nghi ngờ, vậy đến trong phòng ta xem đi."
Tô Oanh ngước mắt.
Liên Kiều nhìn nàng nói: "Ta biết Tô nương tử không có ác ý, nơi này chỉ có hai người tỷ đệ chúng ta, trong nhà chỉ có bốn bức tường, thật sự không có đồ vật gì là có thể cho Tô nương tử được."
Tô Oanh biết nàng ta là hiểu lầm: "Ta không phải tới cướp, là người nhà ta mất tích ở trên núi, trên đường ta đi tìm vừa lúc gặp các ngươi."
Liên Kiều nghe vậy khẽ nhíu mày: "Là một nữ tử sao?"
Tô Oanh nhướng mày: "Ngươi gặp được?"
Liên Kiều mím môi, do dự một lát vẫn mở miệng nói: "Đúng, lúc ấy ta mới vừa dẫn theo đệ đệ trở về không bao lâu, đã nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng bước chân, lúc sau ta tránh ở trong viện vừa thấy, đã thấy hai người khiêng một bao tải đi qua sườn núi bên kia, bao tải kia có nửa phần là lộ ra, ta thấy giày thêu bên trong."
Tô Oanh nhíu mày: "Ngươi xác định là đi sườn núi bên kia?"
"Đúng, hàng năm ta ở nơi này vẫn coi như hiểu biết với địa hình bên này, qua sườn núi chính là Thanh Long Doanh, sợ là đi về bên kia."
"Được, ta đã biết, cảm ơn." Tô Oanh xoay người đi ra sân.
Vừa rồi đi vào cũng là nghi ngờ người có thể sẽ bị giấu ở bên này, nhưng xem xét, nông trại kia xác thật không có bất kì nơi nào có thể giấu người.
Tô Oanh bò lên trên tường vỡ, nhìn Thanh Long Doanh gần trong gang tấc, híp đôi mắt.