Lúc này, trong Thanh Long Doanh, ba bao tải bị ném tới trước mặt thủ lĩnh Ngọ Phong.
"Thủ lĩnh, chúng ta bắt được ba người."
Người nọ kéo bao tải trên đầu Lâm Thù Du bọn họ xuống.
"Mấy người này và nữ nhân kia có quan hệ gì, có thể khiến nàng ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ sao?"
Thật ra thủ hạ cũng không xác định: "Thuộc hạ thấy bọn họ vẫn luôn ở chung, ngày thường cũng vừa nói vừa cười, hẳn là người một nhà."
Ngọ Phong nhìn một người trên mặt đất một cái: "Chọn một người treo ngoài cửa lớn doanh địa, thử xem là biết."
"Vâng."
Người thủ hạ trực tiếp bắt Lâm Sanh ra ngoài.
Ngụy Khôn nói: "Thủ lĩnh, nếu nữ nhân kia không chịu ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ..."
Ngọ Phong không để bụng cười lạnh một tiếng: "Không vào khuôn khổ, ngươi cảm thấy nàng có thể sống sót đi ra ngoài sao?"
Ngụy Khôn cười dữ tợn một tiếng: "Không nghe lời, vậy xé nát nàng!"
Tô Oanh mới vừa đi đến bên ngoài Thanh Long Doanh, đã thấy bóng dáng nho nhỏ bị treo ở trên cửa đá.
"Lâm Sanh!"
Mắt phượng lạnh lùng âm trầm của Tô Oanh bắn ra một tia u ám nồng đậm, bước nhanh lên muốn cứu người, đã bị thủ vệ canh giữ ở bên ngoài vây quanh.
"Đừng vội cứu người, thủ lĩnh chúng ta muốn gặp ngươi, cho dù ngươi cứu được người này, bên trong còn có hai người, ngươi sẽ không sợ ngươi còn chưa kịp đi vào, các nàng đã bị các huynh đệ xé nát sao, ha ha ha ha!"
Tô Oanh vung cánh tay lên, nắm tay đám vào trên mặt người nọ: "Nếu các nàng có nửa điểm sơ suất, hôm nay Tô Oanh ta sẽ huyết tẩy Thanh Long Doanh các ngươi!"
"A!"
Đối phương căn bản là không nghĩ tới Tô Oanh đều không sợ có uy hiếp trực tiếp động thủ.
Nàng đấm từng quyền, một quyền đập xuống, người nọ trên cơ bản đã không thể động đậy.
Tô Oanh lấy chủy thủ trên người ra, giúp Lâm Sanh cắt đứt dây thừng.
Nháy mắt mũi đao sắc bén cắt qua dây thừng, cơ thể nho nhỏ của Lâm rơi xuống như vải rách.
Ở lúc Lâm Sanh rơi xuống, có thủ vệ giơ đại đao trong tay chém về phía cậu bé.
Tô Oanh đá lên trên ngực của người nọ, thân thể của thủ vệ kia như vải rách bay ra ngoài.
Tô Oanh ôm chặt Lâm Sanh rơi xuống, kéo đai lưng ra buộc cậu bé vào trước ngực.
"Thủ lĩnh của các ngươi ở nơi nào, dẫn ta đi!" Chủy thủ trong tay Tô Oanh chỉ thẳng vào giữa mày một thủ vệ trong đó.
Hai ba mươi thủ vệ, nói giết là giết, dư lại mấy người linh tinh căn bản không dám tiến lên.
"Ở, ở trong doanh địa, ở trong doanh địa."
"Dẫn đường."
Những thủ vệ đó thấy Tô Oanh không động thủ nữa, như gặp quỷ xoay người chạy.
Tô Oanh đi theo phía sau bọn họ, đi tới trước một tòa nhà ngói đen tường trắng.
"Thủ lĩnh, thủ lĩnh, nữ nhân kia tới, nữ nhân kia tới!" Thủ vệ lảo đảo chạy vào nội đường, hoảng sợ trên mặt như thế nào cũng đều không áp được.
Ngọ Phong vừa ngẩng đầu, đã thấy một thủ vệ bị ném vào.
"Ầm" một tiếng đập thật mạnh ở trước mặt hắn ta.
Người nội đường rối rít ngăn ở trước mặt Ngọ Phong, đề phòng nhìn Tô Oanh đi vào.
Ngọ Phong đứng lên, một đôi mắt sắc bén lạnh lùng nhìn Tô Oanh: "Đều tránh ra cho ta, đừng kinh động đến khách quý của ta."
Đám người Ngụy Khôn rối rít tránh ra một con đường.
Ngọ Phong đi lên trước nhìn Tô Oanh cười một tiếng, hắn ta thủ một cái thế mời, ý bảo Tô Oanh ngồi xuống ở trên ghế trước mặt.
"Khách quý tới cửa, không có tiếp đón từ xa, người đâu, mang rượu ngon nhất của Thanh Long Doanh ta lên, ta phải khoản đãi khách quý."
Tô Oanh nhíu mắt phượng lại: "Người của ta đâu?"
Ngọ Phong nhìn Tô Oanh giữa mày đều lộ ra kiệt ngạo, vừa lòng cười, nữ nhân hoang dã lợi hại như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy.
Ngọ Phong giật giật ngón tay, Lâm Thù Du và Trương Thúy Nương đã bị mang đi lên, thủ vệ lấy hai xô nước đổ lên trên đầu của các nàng, nháy mắt hai người bừng tỉnh từ trong hôn mê.