Sau khi nhìn thấy rõ ràng thế cục hiện tại, hai người đều sợ tới mức mặt không còn chút máu.
"Phu nhân, người, người không cần phải xen vào chúng ta, người đi mau."
"Phu nhân, người mau dẫn theo Sanh ca nhi đi, không cần phải xen vào chết sống của chúng ta."
"Bốp!"
Trương Thúy Nương còn còn chưa nói xong, đã bị thủ vệ đánh một cái tát lên trên mặt.
Tát một cái thật mạnh xuống, khóe miệng nàng ấy đều tràn ra máu tươi.
Ngọ Phong nhìn sắc mặt Tô Oanh âm trầm cười một tiếng: "Tô nương tử, ta kính ngươi một ly."
Thủ vệ cầm rượu tiến lên rót một ly cho Tô Oanh.
"Uống ly rượu này, sau này ngươi chính là người Thanh Long Doanh ta, tới, cạn!"
Tô Oanh không động đậy.
Ngọ Phong lại cười nói: "Ngươi không hy vọng người của ngươi, trở thành đồ nhắm rượu hôm nay của chúng ta chứ?"
Thủ vệ bên kia đã nắm lấy cổ Trương Thúy Nương.
Sắc mặt Tô Oanh âm trầm cầm lấy chén rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch.
Người nội đường thấy đều nở nụ cười: "Tốt, tốt! Ha ha ha ha sau này Tô nương tử chính là người của Thanh Long Doanh chúng ta."
"Nếu các vị hy vọng ta gia nhập Thanh Long Doanh như vậy, vậy như thế nào ta cũng đều phải tặng cho mọi người một lễ gặp mặt." Tô Oanh cười lấy ra ba quả bom cay và đạn khói từ trên người ném về phía Ngọ Phong.
"A!"
"Thủ lĩnh cẩn thận."
"Khụ khụ khụ, đây là thứ đáng chết gì a khụ khụ khụ."
"Bảo vệ thủ lĩnh..."
Nháy mắt sương khói dày đặc tràn ngập ở nội đường, tất cả mọi người trở nên hoảng loạn, rối rít cầm vũ khí của mình đề phòng bốn phía, chỉ lo lắng Tô Oanh sẽ đột nhiên tập kích.
"Cản, ngăn lại khụ khụ khụ..." Ngọ Phong vô cùng tức giận, muốn mở miệng, lại bị bom cay sặc đến ho khan liên tục.
Chờ đến khi tất cả khói dần tan đi, mọi người mới hồi phục tinh thần lại, nhìn trên người mình có bị tập kích linh tinh hay không, sau khi xác định thân thể của mình không có vấn đề, Ngọ Phong mới tìm kiếm bóng dáng của Tô Oanh ở trong đám người.
"Hai nữ nhân kia đâu?"
Ngọ Phong quay đầu lại nhìn về phía thủ vệ tạm giam Lâm Thù Du bọn họ, nào còn có bóng dáng của Lâm Thù Du các nàng.
"Đuổi theo, lập tức phái người đuổi theo cho ta!"
"Đuổi cái gì?" Đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm lãnh, đám người Ngọ Phong ngẩng đầu, đã thấy Tô Oanh ngồi ở trên xà nhà không biết khi nào, mà Lâm Sanh nàng ôm ở trước người đã sớm không thấy bóng dáng.
"Nữ nhân thối đáng chết, tìm chết!"
Đám người Ngụy Khôn nổi giận gầm lên một tiếng, muốn đi bắt Tô Oanh.
Tô Oanh chậm rãi rút bội đao bên hông ra, cây đao này là chiến hữu của nàng tự tay làm ra cho nàng, ở mạt thế, vũ khí như vậy đã dùng cực ít, nhưng lúc vật lộn với người khác, nàng cũng thích dùng nó, mũi đao sắc bén có thể chém sắt như chém bùn, tiếng xé rách của vũ khí lạnh lẽo thấm vào máu thịt khơi dậy yếu tố khát máu trong tế bào của cô, khiến từng tấc cơ bắp của cô run rẩy.
Lưỡi dao nhọn sắc bén hiện lên một tia sáng u lãnh ở dưới tối tăm, bóng dáng của Tô Oanh giống như phi ưng lao xuống.
Trường đao trong tay nàng đi đến đâu đều mang theo một tia máu tanh ngọt, ép cho những người đó liên tục lui về phía sau.
"Dàn trận!" Ngọ Phong nổi giận gầm lên một tiếng, trừ Bàng Tông ra mười thống lĩnh còn lại rối rít bày ra trận pháp công kích.
Thủ vệ còn lại thấy thế rối rít thối lui sang một bên.
Ngọ Phong đứng ở trong trận pháp, đại đao trong tay lộ ra sát khí dày đặc.
"Dám trêu đùa người Thanh Long Doanh chúng ta, ngươi vẫn là người đầu tiên, hôm nay không bầm thây vạn đoạn ngươi, mấy năm nay Thanh Long Doanh chúng ta lăn lộn vô ích! Giết!"
Mười một người, giống như mãnh long quá giang lao về phía Tô Oanh chém giết.
Tô Oanh thả người nhảy, nhanh chóng nhảy tới giữa không trung, kiếm trong tay vung ra, chiến đấu với bọn họ.