Vãn Nương bởi vì phải chăm sóc cho hài tử nhỏ tuổi, muốn hỗ trợ lại hữu tâm vô lực.
Nhưng nàng thêu rất đẹp, ở lúc rảnh rỗi khi hài tử ngủ, nàng ấy đã gấp gáp may vá y phục mùa đông cho mọi người.
"Hạ đại thúc, buổi sáng làm cái gì ăn ngon?" Tô Oanh từ trên mái hiên xuống, theo mùi hương đi tới phòng bếp.
Hạ đại thúc đặt thịt bò kho xong vào trong nồi xào, bớt thời giờ trả lời nói: "Thịt bò với thô lương, đủ chắc bụng chưa?"
"Chắc."
"Lấy cho Nhất Hào bọn họ ít một chút."
Hạ đại thúc hơi tò mò nói: "Không phải phu nhân sợ bọn họ ăn không đủ no không có sức lực làm việc sao?"
Tô Oanh cong khóe môi: "Ăn nhiều cũng là lãng phí, bớt chút là được."
"Được rồi."
Sau khi ăn cơm sáng, Tô Oanh chơi với hai tiểu nãi bao một lát ở trong sân, thì đến sân bên kia.
Nhất Hào bọn họ thấy Tô Oanh tới, nhanh chạy tới tập hợp.
"Phu nhân."
Hai tay của Tô Oanh đặt ở sau người nhìn bọn họ: "Cho các ngươi thời gian nửa phút, xếp từ thấp đến cao thành năm hàng, ngay hiện tại."
Nhất Hào nghe xong khẩu hiệu lập tức di chuyển, tất cả mọi người đang khoa tay múa chân so mình cao.
"Ngươi lùn hơn ta nhanh lên, nhanh lên đến đằng trước đi."
"Tiểu tử ngươi cao như vậy chạy đến phía trước làm gì, đi đến phía sau cho ta."
Không đến nửa khắc thời gian, tất cả mọi người đã thành hàng.
Tô Oanh ở giữa bọn họ đi một vòng, sau khi đổi vị trí cho vài người, mới đi về đến trước mặt bọn họ.
"Nhớ kỹ xung quanh các ngươi, sau này mỗi ngày đều dựa theo như vậy đứng thành hàng."
"Vâng."
"Hôm nay là ngày đầu tiên các ngươi huấn luyện, vậy tập nhẹ chút đi, đi ra ngoài sân với ta."
"Vâng."
Nhất Hào bọn họ đi theo Tô Oanh ra ngoài sân.
Tô Oanh chỉ cây ở phía trước mắt thường có thể thấy được nói: "Nhìn thấy cây kia không? Từ nơi này chạy tới, rồi chạy về, qua lại mười vòng, ai chạy nhanh nhất, ngày mai sẽ không cần huấn luyện."
"Phu nhân, không cần huấn luyện là phải làm cái gì?"
"Cái gì cũng đều không cần làm, chỉ nằm chờ ăn là đủ rồi."
Nằm chờ ăn, cái gì cũng đều không cần làm, vậy không chạy thắng còn đang đợi gì!
Tô Oanh cầm một nhánh cây, kẻ trên mặt đất một đường kẻ: "Tất cả mọi người đứng ở sau đường này, ta đếm tới ba thì bắt đầu."
"Vâng!"
"Một, hai, ba!"
Tô Oanh vừa dứt lời, những người đó giống như là lò xo xông ra ngoài.
Tô Oanh khoanh tay trước ngực đứng ở điểm xuất phát, mỗi người chạy bao nhiêu vòng lại nàng đều nhớ rõ rành mạch, không ai có thể lười biếng ở dưới mí mắt của nàng.
Nhất Hào bọn họ vừa mới bắt đầu còn nhiệt tình mười phần, nhưng sau khi chạy vài vòng đã không chịu được, tốc độ cũng chậm lại.
"Buổi sáng không ăn cơm sao? Động tác đều nhanh lên cho ta! Một người cuối cùng lại chạy thêm mười vòng."
Lại chạy thêm mười vòng, vậy không phải là muốn mạng già của bọn họ sao!
Những người đó mặc dù là không chạy nổi lại điên cuồng gia tốc lên.
Chạy mười vòng xong, bọn họ đều cảm thấy mình muốn phế đi!
"Chạy xong rồi không cần lập tức dừng lại, đều chạy chậm về phía trước cho ta, nghe thấy không, đi chuyển."
Nhất Hào bọn họ cảm thấy mình mệt muốn chết, nhưng Tô Oanh nói lại không dám không nghe, chỉ có thể cắn răng chậm rãi đi về phía trước, nhưng đi tới bọn họ đã phát hiện, đi một chút ngược lại không khó thở đến lợi hại như vậy.
"Ọe!"
Bên này còn chưa bình tĩnh lại, bên kia đã có người không chịu nổi đều phun tất cả đồ ăn buổi sáng ra.
Mặt Tô Oanh không biểu tình nhìn phản ứng của bọn họ: "Phun sạch sẽ thì trở về xếp hàng."
Nhất Hào bọn họ chỉ có thể cứng rắn nhấc tinh thần lên.
Tô Oanh không biết chuyển đến mấy chục tảng gỗ thô đặc to bằng eo nàng từ chỗ nào, mỗi một cái đều nặng mấy chục cân.
"Mỗi người đều lại đây, ôm một cái tảng gỗ." Những cái này đều là lúc trước xây nhà đã vứt đi, vẫn luôn bị đặt ở bên ngoài sân phơi nắng, hôm nay nàng đi ngang qua vừa lúc thấy, đã nâng đến.
Tất cả mọi người thành thật làm theo.