"Đều ngồi ở tảng gỗ đó đi, trước sau cách mỗi người một khoảng cách."
Tô Oanh cũng chuyển một cái tảng gỗ ngồi ở bên trên: "Nhìn ta."
Chờ tầm mắt mọi người đều nhìn qua, Tô Oanh hít thật sâu một hơi, chậm rãi nâng hai chân của mình lên, lúc sau duỗi thẳng đôi tay đến trước người, lại chậm rãi ngửa thân thể ra sau, để chính mình lấy tảng gỗ làm cứ điểm, hình thành một cái tạo hình chữ V.
"Động tác này, có thể huấn luyện đến trọng yếu của các ngươi, ta muốn chân khí của các ngươi xuôi về, đọng lại đến giữa bụng." Tô Oanh nói xong đã chậm rãi trở lại như cũ đứng lên.
"Một đám tới."
Tô Oanh tự mình chỉ đạo cho từng người một: "Đừng nghĩ hoàn thành động tác này là đủ rồi, ta yêu cầu chính là các ngươi lĩnh ngộ được điểm quan trọng."
Tô Oanh đi đến trước mặt Nhất Hào, nhánh cây trong tay chọc chọc ở trên cơ bụng của hắn: "Làm lính đánh thuê, trên người ít nhiều đều có chút công phu mới đầu, hiện tại hít khí rồi nâng chân lên, hít khí thật sâu và lâu, một đường di chuyển từ lồng ngực đến đan điền, lúc sau dùng khí nâng theo hai chân lên."
Nhất hào dựa theo Tô Oanh nói làm, quả nhiên phát hiện nâng chân này nhẹ nhàng hơn.
"Không cần nín thở, hô hấp nhất định phải thông thuận, nếu tới chỗ nào dừng hô hấp lại, vậy dừng lại, điều tức xong sau đó lại tiếp tục."
Vừa mới bắt đầu lúc Nhất Hào làm không bắt được trọng điểm, nhưng dần dần thân thể thả lỏng lại sau đó dựa theo biện pháp điều tức của Tô Oanh phối hợp với động tác, đã phát hiện lúc hít khí, có một luồng huyền khí vẫn luôn vờn quanh ở trong bụng, có một tia nhiệt nóng chậm rãi từ giữa bụng dần dần khuếch tán đến khắp người, vừa rồi dạ dày bởi vì chạy kịch liệt mà cảm thấy không khoẻ cũng không hề khó chịu.
Tô Oanh thấy hắn dần lĩnh ngộ được chỗ quan trọng, đã đi chỉ đạo những người khác.
Thời gian một buổi sáng, Tô Oanh trừ để cho bọn họ chạy bộ ra, chính là ngưng thần luyện khí, cho đến gần giữa trưa, nàng mới dẫn theo bọn họ về trong sân.
"Phu nhân, chiều nay chúng ta phai luyện cái gì?"
"Luyện tập lực gót chân của các ngươi." Tô Oanh nói xong, đã lên lầu hai.
Phía cuối lầu hai là phòng của Sở Vân, lúc này bọn nhỏ đã tan học, trong phòng cũng chỉ có một mình Sở Vân.
Sở Vân thấy Tô Oanh đứng ở ngoài cửa hơi kinh ngạc, dù sao nàng cũng chưa từng chủ động đi tìm nàng.
Sở Vân nhìn nàng lặng im một lát sau đó mới mở miệng: "Có việc?"
"Có, luật pháp Sở quốc ngươi biết không?"
Sở Vân không nghĩ tới nàng hỏi cái này: "Cơ bản đều biết được."
"Bối đến xuống dưới?" Tiêu Tẫn đã từng nói, đầu óc của Sở Vân rất thông minh, phàm là sách đã xem qua đều có thể đọc là không quên được.
Sở Vân hơi nhíu mày: "Tám chín phần có thể nhớ rõ."
"Vậy bớt thời giờ viết xuống, ta cần dùng."
"Ngươi phải dùng làm cái gì?"
Tô Oanh nhướng mày: "Không quy củ không thành hình, nếu nơi này không có quy tắc, vậy ta chế định quy tắc."
Sở Vân mím môi: "Ngươi sớm biết như thế, hà tất lúc trước, nếu không phải ngươi, Vương gia cũng sẽ không rơi xuống tình trạng này."
Vẻ mặt của Tô Oanh hơi cứng lại, cũng không tức giận: "Ngươi muốn tính sổ với ta?"
Sở Vân nghiêm mặt nói: "Ta nể tình Vương gia nói ngươi thay đổi ta không tính sổ với ngươi, nhưng Tô Oanh, nếu ngươi lại làm ra chuyện thương tổn Vương gia, ta tuyệt đối không sẽ dễ dàng buông tha cho ngươi!"
Tô Oanh rất tò mò Sở Vân muốn không buông tha nàng như thế nào, nhưng lời này nàng không nói xuất khẩu, với người trung tâm với Tiêu Tẫn, nàng sẽ khoan dung thêm một phần, nhưng tiền đề là, không chạm đến điểm mấu chốt của nàng.
"Tùy ngươi."
Tô Oanh bồi luyện một buổi sáng, sau khi ăn cơm trưa đã trở lại trong phòng ôm hai tiểu nãi bao nằm xuống ở trên giường.
Đợi cho hô hấp của hai tiểu gia hỏa trở nên đều đều, Tiêu Tẫn mới mở miệng: "Ngươi dẫn Nhất Hào bọn họ đi làm gì?"
"Huấn luyện." Tô Oanh nhắm mắt lại nói.