"Ngươi muốn bồi dưỡng bọn họ?" Tô Oanh trở mình đối mặt với hắn: "Đúng vậy, làm thử trước, nếu thành công, vậy gia tăng nhân số, giống ngươi nói, ta cũng không phải tường đồng vách sắt, luôn có lúc cần đoàn đội tác chiến, đến lúc đó không thể dẫn theo năm bè bảy mảng đi?"
Tiêu Tẫn tán dương gật đầu: "Ngươi nghĩ đến rất chu toàn."
"Ở nơi ăn người này, nếu không nghĩ đến chu toàn, đã sớm bị nhai đến xương cốt đều không còn."
Tô Oanh nhắm mắt lại, đang chuẩn bị ngủ thì nghe thấy một tiếng đập cửa dồn dập.
Vương Túc canh giữ ở ngoài cửa đi lên trước dò hỏi thì mở cổng ra ra.
"Phu nhân, Trình quản sự đã xảy ra chuyện." Là tiếng của Lý lão tam.
Tô Oanh nghe tiếng từ trên giường ngồi dậy đi ra ngoài: "Làm sao vậy?"
"Hôm nay Trình quản sự dẫn chúng ta đến đất hoang đi khai hoang, ai biết không cẩn thận thọc tới con rắn, trình quản sự không tránh kịp đã bị cắn, mọi người cũng không dám di chuyển hắn, hiện tại người còn ở ngoài ruộng."
Tô Oanh hơi nhíu mày: "Ta đi xem."
"Vâng."
Tô Oanh vừa đi vừa nói: "Là bị rắn gì cắn biết không?"
"Là đầu dẹp, thứ kia có độc, lúc trước trong doanh địa có người bị cắn, đảo mắt người đã chết."
Trong lúc nhất thời Tô Oanh không hiểu rõ đầu bẹp này là rắn gì: "Bộ dáng gì, ngươi miêu tả kỹ càng tỉ mỉ cho ta nghe."
"Chính là đầu nhọn, sau miệng có hai vành dẹp, lúc đứng lên như là vây cá."
Tô Oanh hơi suy tư, trong lòng có suy đoán đại khái.
Đất hoang cách tòa nhà bọn họ cũng gần, hai người chạy chậm, chạy gần ba mươi phút đã đến.
Trình Minh đã bị nâng tới dưới bóng cây, mọi người cũng không dám vây quanh hắn, sợ hắn không chữa được.
"Phu nhân đã tới, phu nhân đã tới." Lý lão tam hét một tiếng, mọi người rối rít nhìn về phía Tô Oanh.
Trình Minh nghe thấy động tĩnh, miễn cưỡng mở hai mắt ra, ý thức của hắn đã hơi mơ hồ, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
"Phu, phu nhân..."
Một ống quần của Trình Minh bị kéo ra, vết thương bị miệng ở mu bàn chân, lúc này mu bàn chân đã sưng lên, một mảnh xanh tím.
Lý lão tam bọn họ vẫn là có kinh nghiệm, sáng sớm đã dùng đai lưng buộc chặt ở chân Trình Minh, không cho độc tố lan ra toàn thân.
"Rắn đâu? Bắt được chua?"
"Đánh chết, ở chỗ này."
Tô Oanh đi qua vừa thấy, quả nhiên là rắn hổ mang chúa.
"Ta đi lấy thảo dược lập tức quay lại." Nói xong, nàng chui vào cánh rừng bên cạnh.
Nhưng rất nhanh nàng lại đi ra, trong tay đã cầm huyết thanh kháng độc.
"Các ngươi đều tản ra chút, không cần chắn ở nơi này."
Mọi người đều nghe lời lui về phía sau.
Lúc này, ý thức của Trình Minh đã trở nên mơ hồ.
Tô Oanh nhanh tiêm huyết thanh trong tay vào cho hắn.
Sau khi tiêm huyết thanh giải độc, Tô Oanh để cho Lý lão tam bọn họ cõng về trước.
Bọn họ mới vừa rời đi, Tô Oanh đã đứng dậy đi về phía con rắn.
Lúc ấy Trình Minh bọn họ đang khai hoang, không cẩn thận đã đào trúng con rắn kinh hách tới rắn độc trong huyệt động mới bị cắn, Tô Oanh ngồi xuống xem xét tình huống của con rắn.
"Các ngươi đi nhặt một ít củi đốt đến đây chồng lên ở cửa động rồi đốt, hiện tại sắp bắt đầu mùa đông, những con rắn này đều phải tìm nơi ngủ đông, nếu không cho chúng nó rời đi, vào xuân chúng nó tỉnh lại các ngươi lao động ở đồng ruộng sẽ rất nguy hiểm."
Lý lão tam cảm thấy Tô Oanh nói rất có đạo lý, nên đi nhặt củi đến dùng mồi đốt lửa.
Rất nhanh, đã có một luồng khói trắng huân vào trong động rắn.
Tô Oanh đứng dậy tìm kiếm ở xung quanh, quả nhiên phát hiện trong đất cách đó không xa có một luồng khói trắng xông ra.
Tô Oanh nhặt một cây nhánh cây lên đi qua, phát hiện có một con rắn hổ mang chúa cảnh giác từ trong động chui ra.
Đôi mắt xà vương sau khi nhìn thấy Tô Oanh tới gần, cơ thể của nó đều dựng thẳng lên, biểu hiện ra trạng thái công kích.