Dù lúc đó hai chân của hắn có nát thì nàng cũng chưa từng để lộ vẻ mặt này.
Tô Oanh nghiêm túc nói nói: "Tiêu Tẫn, ngươi có nghĩ tới hay không, có một ngày ngươi sẽ bị người khác phản bội."
Tiêu Tẫn: "..."
Tô Oanh cảm thấy ánh mắt của Tiêu Tẫn như cái dùi, hận không thể dính nàng vào vách quan tài.
"Ngươi cũng đừng buồn, dưa hái xanh không ngọt."
Ai ngờ, Tiêu Tẫn lại nắm lấy tay của nàng, dùng đôi mắt đen nặng nề khóa nàng vào trong con ngươi: "Cho dù có không ngọt thì cũng là của ta."
Mí mắt của Tô Oanh nhảy một cái: "Vậy lỡ như quả dưa của ngươi chạy cùng tên trộm thì sao?"
Tiêu Tẫn nắm chặt tay của nàng hơn: "Nằm mơ giữa ban ngày!"
Tô Oanh muốn tránh thoát tay của hắn, hắn lại chết cũng không thả: "Buông tay."
"Tô Oanh, tốt nhất là ngươi không nên có tư tưởng đấy."
Tô Oanh trừng mắt liếc hắn một cái, bỗng dưng nhắc đến nàng làm cái gì.
"Ngươi yên tâm, ta không đào góc tường của ngươi."
Mí mắt Tiêu Tẫn nhảy một cái, dần dần tỉnh táo lại: "Cái gì mà đào góc tường."
Tô Oanh lập tức không đáp lại: "Ta lười giải thích, ta đi ngủ chút."
Nhìn qua thì thấy hai đứa bé giống như đang chơi, nhưng mà thật ra hai bên tai của chúng đều đang dựng thẳng lên để nghe phụ thân và mẫu thân nói chuyện.
"Ca ca, là ai muốn trộm dưa của chúng ta?"
"Ta cũng không biết, nhưng mà mẫu thân nói quả dưa kia không ngọt, có lẽ là chưa chín."
Sáng sớm hôm sau, Tô Oanh luyện khí xong thì đi đến chỗ hố đất, sau khi xác định gỗ ở bên trong vẫn còn đang cháy thì nàng lại đắp cỏ khô lên.
Sau khi Tiêu Tẫn nhìn Tô Oanh tự mình ra cửa thì nhìn thấy Lâm Thù Du đang cần mẫn mang đầu gỗ mà Điền Mộc làm đồ gia dụng xong còn thừa đến hậu viện.
Nhưng bởi vì gỗ quá nặng, nàng ấy còn đi chưa được mấy bước thì đã dừng lại nghỉ tạm.
Lúc này, Giang Dương đi tới không nói hai lời liền nhặt khối gỗ lên.
Lâm Thù Du nhìn bóng lưng của Giang Dương rồi cong môi, muốn mở miệng, cuối cùng lại không nói gì.
Cảnh tượng này đã bị Tiêu Tẫn nhìn thấy, cũng hiểu ra,"dưa" mà tối hôm qua Tô Oanh nói là ai.
Ăn sáng, Tô Oanh liền mang theo số một người đi ra, Trình Minh bị rắn độc cắn nên cần nghỉ ngơi, tạm thời giao việc ở trong ruộng cho Khương thị quản lý, mọi người đều bận rộn.
"Giang Dương."
Giang Dương từ ngoài cửa đi qua nghe thấy tiếng gọi thì đi vào nhà chính: "Lão gia có gì muốn phân phó?"
"Đi gọi Lâm Thù Du tới, ta có việc tìm nàng."
Giang Dương hơi kinh ngạc, từ khi Lâm Thù Du đi theo đội ngũ đến bây giờ, Tiêu Tẫn chưa từng chủ động gọi Lâm Thù Du.
Giang Dương muốn hỏi, nhưng Tiêu Tẫn làm việc không cần phải giải thích với hắn ta, cho nên hắn ta vẫn kiềm chế sự nghi hoặc trong lòng đi đến gọi Lâm Thù Du đang phụ giúp trong phòng bếp đến.
"Lâm di nương, lão gia có chuyện tìm ngươi."
Lâm Thù Du cũng hết sức kinh ngạc, hiếu kỳ Tiêu Tẫn tìm nàng ấy làm cái gì.
Giang Dương nhìn ra sự lo lắng và vội vàng của nàng ấy cho nên lập tức an ủi nói: "Lâm di nương đừng lo lắng, hẳn là không phải việc lớn."
Lâm Thù Du có chút tâm hoảng ý loạn, vậy mà phu nhân lại không ở đây vào lúc này, lỡ như lão gia hoài nghi rồi xuống tay với nàng ấy thì sao...
Lâm Thù Du mang theo thấp thỏm trong lòng đi đến trước mặt Tiêu Tẫn: "Lão gia, người tìm ta."
Tiêu Tẫn lấy một mảnh giấy nhỏ trong ngực ra rồi đặt lên bàn, lạnh nhạt nói: "Cầm đi."
Lâm Thù Du nghi ngờ cúi đầu xem xét, khi nhìn rõ thấy nội dung ở trên giấy thì nàng ấy khiếp sợ, mắt cũng trợn tròn.
"Thư bỏ vợ... Lão gia hưu ta sao?"
Trên mặt Tiêu Tẫn không có phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.
Lúc này vành mắt Lâm Thù Du liền đỏ lên, nàng run run cất thư bỏ vợ, mất hết hồn vía quay người ra nhà chính.