Giang Dương ở ngoài cửa nhìn thấy bộ dạng này của nàng ấy thì kinh ngạc không thôi: "Lâm di nương, ngươi sao vậy?"
Lâm Thù Du lấy tay che miệng, không để cho mình khóc thành tiếng, nàng ấy liều mạng lắc đầu nức nở nói: "Không sao cả."
Nói xong thì lập tức chạy đi.
"Ài..." Giang Dương nhìn nàng ấy chạy về trong phòng mình thì không có đuổi theo, hắn ta là một nam nhân, dù sao thì cũng không thể đi vào phòng của người ta.
Giang Dương nhìn Tiêu Tẫn ở trong nhà chính, cũng không biết hai người nói cái gì, mà đột nhiên Lâm Thù Du lại mất khả năng khống chế cảm xúc.
Hôm nay Tô Oanh vẫn mang theo một số người đi lên núi bắt cá đi, bởi vì cách nhà có chút xa, buổi trưa bọn họ ăn lương khô ở trên núi, đến tối thì mới trở về.
Lúc ăn cơm, Tô Oanh ngồi trên bàn, phát hiện hình như thiếu mất một người.
"Lâm Thù Du đâu?"
Ban ngày, mấy người Bạch Sương làm việc ở trong phòng bếp, lúc rảnh rỗi thì sẽ may quần áo mùa đông, chỉ là nghe Lâm Thù Du nói bụng của mình không thoải mái cho nên muốn quay về phòng nghỉ ngơi, đến bây giờ vẫn còn chưa đi ra.
"Nô tỳ đi xem một chút."
Bạch Sương đang chuẩn bị đứng dậy, đã nhìn thấy Lâm Thù Du mang theo một bao quần áo đến nhà chính.
Đôi mắt của Lâm Thù Du sưng đỏ, trông thấy Tô Oanh thì liền quỳ xuống.
Khóe mắt Tô Oanh giật một cái: "Ngươi làm cái gì vậy?"
Lâm Thù Du dùng vành mắt hồng hồng nhìn Tô Oanh: "Tỳ thiếp cảm ơn phu nhân đã chăm sóc tỳ thiếp trong khoảng thời gian này, bây giờ tỳ thiếp cũng không thể đuổi theo phu nhân được nữa cho nên mới đến dập đầu tạ ơn phu nhân."
Tô Oanh cầm một cái bánh bột ngô cắn một miếng, đột nhiên nhớ ra tối hôm qua nàng đã nói chuyện với Tiêu Tẫn, không phải "quả dưa" này thực sự chạy trốn với kẻ trộm dưa chứ?
"Tại sao ngươi phải đi?"
Lâm Thù Du nhanh chóng nhìn Tiêu Tẫn một cái, trong đôi mắt mang theo sự lên án mơ hồ: "Phu nhân, lão gia bỏ ta, tôi không còn là người của phu nhân... người của lão gia nữa huhu..."
Tô Oanh kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Tẫn: "Ngươi bỏ người ta sao?"
Tiêu Tẫn nhìn sắc mặt tố cáo của Lâm Thù Du và Tô Oanh, cảm thấy trong lòng rất khó chịu: "Ừ, bỏ."
Tô Oanh nhíu mày: "Ngươi biết rồi sao?"
Tiêu Tẫn không hỏi, nhưng cũng biết nàng nói cái gì: "Biết."
"À." Tô Oanh quay lại nhìn Lâm Thù Du: "Hắn bỏ ngươi, cũng không phải bắt ngươi đi."
Lâm Thù Du khóc một trận: "Lão gia, không phải lão gia ghét bỏ tỳ thiếp ăn không ngồi rồi..."
"Ngươi là kẻ ăn không ngồi rồi sao?"
Lâm Thù Du vặn ngón tay: "Hẳn là không hoàn toàn như vậy."
"Vậy ngươi đi cái gì, mau đặt quần áo xuống rồi ngồi ăn cơm."
Sắc mặt của Lâm Thù Du từ khóc tang chuyển sang gương mặt mừng rỡ vì được sủng ái: "Không phải lão gia đang đuổi ta đi sao?"
Tô Oanh nhìn về phía Tiêu Tẫn, muốn hắn mở miệng.
Nhưng mà Tiêu Tẫn làm như không thấy, chỉ đang ăn cơm.
Tô Oanh chỉ có thể nói: "Không phải, chỉ là giải trừ quan hệ với ngươi."
"Vậy thì thật sự là quá tốt, bây giờ ta sẽ đi rửa tay ăn cơm." Lâm Thù Du lau nước mắt cười hì hì, giải toả nỗi lo âu.
Tiêu Tẫn nhìn bóng lưng vui vẻ của nàng ấy, hắn đột nhiên cảm thấy người phụ nữ tâm cơ Lâm Thù Du đang cố ý diễn xuất trước mặt Tô Oanh, căn bản là nàng ấy không có ý định rời đi, nàng ấy làm như vậy chỉ vì muốn giành được thông cảm của Tô Oanh!
À! Người phụ nữ tâm cơ!
Tô Oanh rửa mặt trở về, đã nhìn thấy Tiêu Tẫn có áp suất thấp ngồi ở trên giường.
Tô Oanh cảm thấy rất có thể là hắn đã bị chuyện của Lâm Thù Du kích thích.
"Ta cũng đã nói dưa hái xanh không ngọt, nếu như ngươi đã hòa ly với nàng thì cũng không nên nghĩ nhiều."
Mí mắt của Tiêu Tẫn run rẩy, ngước mắt nhìn nàng một cái, nhìn nét mặt của nàng, giống như đang an ủi hắn.