Nàng cảm thấy hắn không vui vì bỏ Lâm Thù Du sao, không biết là đầu óc của nữ nhân này đang nghĩ cái gì.
Nhưng mà lời ra khỏi miệng thì lại thay đổi: "Ta một tên phế nhân, nàng ghét bỏ cũng là chuyện bình thường."
Lông mày của Tô Oanh dựng lên: "Ngươi ngươi nói gì vậy, không tin y thuật của ta sao?"
"Tô Oanh, ngươi sẽ bỏ ta sao?"
"Ta bỏ ngươi làm cái gì?"
Tiêu Tẫn nhàn nhạt giương mắt nở nụ cười: "Có thể rót cho ta một chén nước hay không?"
Tô Oanh cảm thấy Tiêu Tẫn càng ngày càng cổ quái, một giây trước còn rất buồn, một giây sau liền cười, nàng đứng dậy rót chén nước: "Uống đi."
Tiêu Tẫn lại không đưa tay nhận, mà dựa sát vào tay của nàng để uống một ngụm: "Khá nóng."
"Bỏng sao?" Tô Oanh nghi ngờ nếm thử một miếng: "Nóng ở chỗ nào."
Tiêu Tẫn nhìn đôi môi được làm ẩm từ nước của nàng, ánh mắt trầm xuống.
"Mẫu thân, phụ thân, Linh Nhi tới rồi!" Nhị Bảo đã tắm rửa xong đột nhiên từ ngoài phòng vọt vào, nhanh chóng bổ nhào vào người của Tô Oanh.
Tô Oanh không ngồi vững, nàng lảo đảo một cái, khuôn mặt liền đụng vào Tiêu Tẫn.
Nàng chỉ cảm thấy khóe miệng hơi lạnh, đảo mắt liền nhìn thấy mắt của Tiêu Tẫn gần trong gang tấc.
Tim của Tô Oanh nhảy một cái, lập tức đẩy Tiêu Tẫn ra.
"Hôn hôn, hôn hôn, mẫu thân, Linh Nhi cũng muốn hôn hôn." Nhị Bảo dùng đôi mắt tròn vo đảo quanh hai người, sau đó miết miệng nhỏ muốn hôn Tô Oanh.
Tô Oanh nhanh chóng bé cô bé lên trên giường.
"Ngoan ngủ thôi."
"Nhưng mà Linh Nhi muốn mẫu thân hôn, giống mẫu thân hôn phụ thân!"
Tiêu Tẫn chỉ cảm thấy trên môi vẫn còn xúc cảm mềm mại, giống như ở chóp mũi vẫn còn mùi hương trên người Tô Oanh.
Tô Oanh nhanh chóng hôn một cái lên trên mặt của Nhị Bảo, sau đó ôm lấy Đại Bảo đứng ở cửa lên trên giường của Tiêu Tẫn, rồi thổi tắt đèn với tốc độ nhanh như chớp.
Tô Oanh nằm ở trên giường từ từ nhắm hai mắt, không ngừng nói với mình, chỉ là trong lúc vô tình nên chân tay đụng vào mà thôi, giống như tay đụng tới tay, môi động vào khóe môi cũng không khác gì.
Cũng không biết thế nào, tim của nàng lại đập nhanh hơn, xem ra ngày mai thật sự phải đi vào trong không gian kiểm tra nhịp tim rồi.
Bầu trời vừa chuyển sang màu trắng thì bên ngoài doanh trại của Lão Hổ đã có khách không mời mà đến.
"Thủ lĩnh, thủ lĩnh, Thanh Long Doanh bên kia phái người đến đây, bảo là muốn gặp thủ lĩnh."
Hổ Uy tỉnh dậy, mở mắt ra ngồi ở trên giường.
"Thanh Long Doanh rác rưởi lại tới làm gì." Lúc trước Tô Oanh đã đến Thanh Long Doanh cứu người, sau đó hắn ta mới biết chuyện này.
"Nói là thủ lĩnh của Thanh Long Doanh muốn hòa đàm với doanh Lão Hổ của chúng ta."
Hổ Uy càng nhíu chặt lông mày: "Cứ nói dùng nắm đấm đàm luận, bảo hắn cút."
"Nhưng mà thủ lĩnh, người tới nói, nếu như chúng ta đồng ý tiếp nhận hoà đàm, vậy bọn họ có thể cho cung cấp con đường mua lương thực cho chúng ta."
Sắc mặt Hổ Uy đen lại, bây giờ chuyện mua không được lương thực đúng là chuyện hắn ta đang lo lắng, hắn ta không muốn nói, nhưng hắn ta cần lương thực.
"Đưa người vào."
"Vâng."
Hổ Uy đứng dậy đi đến trên ghế ngồi xuống, không bao lâu, người truyền lời của Thanh Long Doanh đi đến.
Người tới thấy Hổ Uy thì khách sáo hành lễ, Hổ Uy châm chọc cười nhạo một tiếng.
"Đừng giả vờ với lão tử, đám đào binh Thanh Long Doanh của các ngươi không biết cái gì gọi là quy củ."
Người tới cũng không tức giận, mà cười híp mắt nói: "Để Kiều thủ lĩnh chê cười, thủ lĩnh chúng ta nói, nếu như sau này là đồng minh, vậy thì tất nhiên phải khách sáo, hôm nay ta tới, cũng vì biết được gần đây Kiều thủ lĩnh không mua được lương thực, thủ lĩnh chúng ta biết tình cảnh của các ngươi cho nên muốn ra tay giúp đỡ."
"Đủ rồi, ta không muốn nghe nói nhảm, nếu như Ngọ Phong muốn Tô Oanh thì đừng hòng."