"Thật sao nương?"
Tô Oanh kiên định gật đầu: "Đúng vậy, rất nhanh, một ngày kia là có thể đã đến."
Hai tiểu nãi bao nghe Tô Oanh nói như vậy đều vui vẻ quơ chân múa tay.
"A a, chúng ta lập tức là có thể đi ra ngoài chơi rồi."
Ban đêm, Tiêu Tẫn bọn họ đều trở lại, sau khi ăn xong, Sở Vân đã nói suy nghĩ của chính mình với tất cả mọi người một lần, đề nghị này được mọi người tán thành, bởi vì bọn họ cũng không nghĩ ra ý kiến nào tốt hơn, cuối cùng mọi người nhất trí quyết định, trước dựa theo phương thức này mà làm.
"Ngươi tính khiến khu vực phía Tây bên kia tiến vào bên trong tuần hoàn này như thế nào?"
Sau khi rửa mặt về phòng, Tiêu Tẫn nhìn Tô Oanh nằm xuống giường mở miệng hỏi.
"Ngươi còn nhớ rõ than củi lần trước ta với Điền Mộc nung ra không? Hiện tại thời tiết đã dần chuyển lạnh, chúng ta có thể chế tác cho bọn họ lượng than củi lớn, không những có thể cung cấp cho người trong doanh địa, còn có thể tiến thêm một bước là trữ hàng, chờ biên giới các quốc gia mở cửa khẩu, chúng ta có thể cầm than củi còn thừa đi bán."
Tiêu Tẫn gật đầu, tỏ vẻ tán đồng với việc này: "Sở dĩ ba nước đột nhiên bế quan, là bởi vì Sở quốc và Nam quốc nổi lên tranh chấp, có khả năng sẽ có chiến sự."
Tô Oanh hơi kinh ngạc: "Sao ngươi biết?"
Tiêu Tẫn ngẩng đầu nhìn nàng một cái: "Gần đây liên hệ được thân tín lúc trước."
Tô Oanh nghĩ lại cũng đúng, Tiêu Tẫn thân là một Vương gia chiến công hiển hách, không có khả năng một chút thân tín đều không có.
Nàng nghĩ đến quan hệ của Sở quốc và Nam quốc xác thật vẫn luôn không tốt lắm, lúc trước Tiêu Tẫn chính là chiến thắng ở trong đại chiến liên tiếp với Nam quốc, bức lui xâm chiếm của Nam quốc, còn dẹp hai thành trì của Nam quốc, Nam quốc và Sở quốc có thể nói là có thâm thù, biên cảnh giữa hai nước sẽ thường xuyên có cọ xát cũng là điều bình thường.
"Nhưng không đánh nổi nữa, cho nên không bao lâu biên cảnh sẽ mở."
"Vì sao?"
"Sở quốc và Nam quốc đã đánh hai năm, quốc lực của hai nước đều có thiệt hại rất lớn, nếu tiếp tục đánh, sẽ chỉ khiến Tấn quốc có cơ hội thừa dịp tòa sơn xem hổ đấu, chỉ cần cuối cùng quốc quân của hai nước không ngu, thì sẽ không tiếp tục xảy ra chiến sự thật sự."
Bởi vì nguyên chủ là bao cỏ, cho nên Tô Oanh đều không hiểu biết tình thế giữa những nước này, nhưng Tiêu Tẫn đã nói như vậy, vậy hẳn chính là sự thật.
"Ừ, ngày mai sẽ dẫn người đi khu vực phía Tây." Tô Oanh nói xong đã nhắm mắt lại, xoay người ngủ.
Tiêu Tẫn nhìn bóng dáng nàng không hề lưu luyến với hắn, nhíu mày, nằm xuống giường.
Khi Tô Oanh lại mở mắt, bên ngoài trời đã sáng chói.
Nàng duỗi tay sờ sờ ở trên giường, phát hiện hai tiểu gia hỏa không biết dậy khi nào.
Tiểu gia hỏa, tinh lực còn tốt hơn nàng, xem ra là nên để cho bọn họ tiếp tục luyện công tiêu hao thể lực của bọn họ.
Hai tiểu nãi bao đang ngồi trong viện ăn bánh rán đột nhiên hắt xì.
"A Linh Nhi, nước miếng của muội phun lên trên bánh rán của ta." Đại Bảo hơi ghét bỏ nhíu mày nhỏ giống Tiêu Tẫn lại.
Nhị Bảo hì hì cười: "Ca ca ăn nước miếng của Linh Nhi thì phải nghe Linh Nhi nói."
Đại Bảo phồng khuôn mặt nhỏ lên, cậu bé mới không cần nghe tiểu ngu ngốc này nói!
"Ta tuyệt đối không thể nghe ngu ngốc nói!" Đại Bảo xoay người đã thấy Lang Vương đang ngủ gật ở trên mặt đất.
"Tiểu Hôi Hôi, tới, ăn bánh."
Lang Vương lười nhác nâng mí mắt lên, liếc Đại Bảo một cái, rất là ghét bỏ nhìn bánh rán trong tay cậu bé, cuối cùng quay đầu sang một bên.
Đại Bảo vừa thấy, mày nhỏ nhíu chặt hơn: "Ngay cả Tiểu Hôi Hôi đều không ăn, vậy không có biện pháp, phụ thân, người rời giường, đây là bánh rán của Tễ Nhi, chỉ để lại cho phụ thân, tới phụ thân há mồm, a..."