Tiêu Tẫn: "..." Tiểu tử thối, đừng tưởng rằng vừa rồi phụ thân con không nhìn thấy tiểu tâm tư này của con!
"Ngoan, tự con ăn đi, ăn không hết thì viết [Thiên Tự Văn] một trăm lần."
Đại Bảo: "??"
Đại Bảo đảo mắt nhìn về phía Tô Oanh.
Tô Oanh xoa bóp khuôn mặt nhỏ của Đại Bảo: "Ngoan, chính con ăn đi."
Đại Bảo: "..."
Đại Bảo đảo mắt, đã thấy đầu sỏ gây tội đang cười hì hì ăn bánh rán thịt bò trong tay đến miệng bóng nhẫy!
"Phu nhân, trên cơ bản người bệnh khu vực phía Tây bên kia đều đã uống thuốc, hai ngày này những người bệnh uống xong thuốc đó, trên cơ bản đã không đến tìm quán rượu nữa." Sẽ không đi quán rượu nữa, chứng minh đã thoát khỏi tính lại ỷ lại với rượu lúc trước, thân thể thống khổ cũng đã biến mất.
"Được, Hạ đại thúc đã vất vả nhiều ngày, ngươi và Mộ Dung đại thúc nghỉ ngơi thật tốt đi."
Sau khi Tô Oanh ăn no đã đi tập hợp Nhất Hào bọn họ, không cần dưỡng thương đều đi theo bọn họ đến khu vực phía Tây.
Tiêu Tẫn thì là triệu tập nhân thủ đi về phía Hổ Doanh, để ngừa lúc bọn họ chỉnh đốn khu vực phía Tây sẽ xảy ra xung đột với bọn họ.
Tô Oanh kéo vài xe khoai tây lớn tới khu vực phía Tây, mang theo chút khoai tây tới, chính là vì để người khu vực phía Tây ngoan ngoãn, dù sao ở chỗ này, đồ ăn có lực hấp dẫn hơn tiền bạc.
Sau khi đến khu vực phía Tây , Giang Dương đã dẫn theo một đội nhân mã đi trên các đường phố, vừa đi vừa khua chiêng gõ trống nói: "Tất cả mọi người ra ngoài, ở cửa khu vực phía Tây có đồ ăn miễn phí, chỉ cần an phận xếp hàng, đều có phần."
Người cuộn tròn ở các góc khu vực phía Tây vừa nghe có đồ miễn phí, rối rít đi đến cửa ra vào.
Nhất Hào bọn họ xếp thành một hàng đứng ở trước xe, để tránh khoai tây bị người tranh đoạt.
"Đồ ăn ở chỗ nào, mau cho chúng ta."
"Ta cũng muốn, nhà ta ba người ta muốn ba phần."
Những người đó vừa ra đã ríu rít náo loạn lên, đôi mắt Tô Oanh âm trầm lành lạnh đảo qua từ trên người bọn họ: "Muốn thức ăn đều an tĩnh cho ta, bằng không cái gì các ngươi cũng đều không chiếm được."
Giọng nói âm trầm có lực của Tô Oanh khiến tất cả mọi người an tĩnh lại, bọn họ rối rít nhìn xe ngựa phía sau Tô Oanh, trong mắt tất cả đều là xao động nóng lòng muốn thử.
Rất nhanh, người ra càng ngày càng nhiều, đưa mắt nhìn lại đều là người rậm rạp một mảnh.
"Muốn lấy được khoai tây thì câm miệng của ngươi lại cho ta."
Tô Oanh ung dung thản nhiên dán khuếch đại âm thanh ở trên cổ họng, khi nói lần nữa, cho dù là một người đứng ở cuối cùng đều có thể nghe thấy giọng của nàng rõ ràng.
"Tất cả người khu vực phía Tây đều nghe đây, từ hôm nay trở đi, khu vực phía Tây sẽ nhập vào trong phạm vi khu vực phía Đông quản lý, sau này, các ngươi đều phải nghe mệnh lệnh của khu vực phía Đông, dựa theo quy củ của khu vực phía Đông mà làm việc, người cãi lời, tuyệt đối không tha!"
"Dựa vào cái gì bảo chúng ta nghe khu vực phía Đông, khu vực phía Đông tính là thứ gì?"
"Đúng vậy, lúc trước người khu vực phía Đông cũng không dám bước vào khu vực phía Tây chúng ta một bước, các ngươi cũng muốn đến quản chúng ta?"
Mắt phượng thanh lãnh của Tô Oanh đảo qua từ trên mặt những người đó: "Ta là tới thông báo cho các ngươi, không phải tới thương lượng với các ngươi, tất cả người khu vực phía Tây, tự nguyện đưa về khu vực phía Đông, chúng ta đều sẽ dạy cho hắn kỹ năng sinh tồn, các ngươi có thể nhận được đồ ăn, hài tử có thể biết chữ đọc sách, nữ nhân cũng không cần vì an toàn của chính mình mà lo lắng, bởi vì khu vực phía Đông chúng ta, tuyệt đối sẽ không cho phép những súc sinh xâm phạm như các ngươi đều tồn tại."
Lời Tô Oanh nói khiến không ít nữ nhân đều động ý, các nàng đã chịu đủ cuộc sống không thấy ánh mặt trời ở khu vực phía Tây rồi.