Cổng bị người mở ra, một phụ nhân trung niên mặc váy vải màu xanh đi ra.
"Là Chu Hành sao, sao tiểu tử ngươi lại rảnh đến nhà của trưởng khu ngươi vậy?" Phụ nhân nói, ánh mắt lại rơi xuống trên người của Kiều Dương và Tô Oanh, khi tầm mắt rơi xuống trên người Tô Oanh, đáy mắt hiện lên một tia xem kỹ và cảnh giác.
"Kiều Dương nói có việc muốn gặp trưởng khu."
"Điền thẩm, đã lâu không gặp." Kiều Dương chủ động chào hỏi.
"Thì ra là Kiều Dương, vị này chính là phu nhân của ngươi?" Phụ nhân nhìn Tô Oanh cười nói.
Kiều Dương cũng muốn vậy!
"Không đúng không đúng, là tiên nữ... Không phải là Tô Oanh, Tô nương tử, bằng hữu của ta."
Tô Oanh lễ phép gật đầu với phụ nhân: "Quấy rầy."
Phụ nhân dời tầm mắt đi lại khôi phục bộ dáng tươi cười: "Không quấy rầy, mau vào đi, chúng ta vừa mới chuẩn bị ăn cơm trưa các ngươi mau vào đi, ta lại đi xào thêm hai món đồ ăn."
Phụ nhân Điền Nữu nghiêng người để cho bọn họ vào sân.
"Là Chu Hành sao?" Một bóng người gầy nhưng rắn chắc từ nhà chính đi ra, bả vai ông ấy hơi hẹp thoạt nhìn hơi gầy, một đôi lông mày vừa thô vừa rậm, chỉ là mắt dưới mày rậm bên phải có một miếng vải đen, chỉ có đôi mắt bên trái lộ ra.
Làm một người tập võ, Tô Oanh nhìn nam nhân đã cảm giác được một luồng chính khí thuần hậu ở trên người ông ấy.
"Trưởng khu, Kiều Dương nói có việc tìm ngài, ta đã dẫn hắn lại đây." Chu Hành nói.
"Mông thúc, đã lâu không gặp." Kiều Dương chính là vốn quen biết, vừa nhìn thấy Mông Tư đã nhiệt tình chào hỏi.
Mông Tư mỉm cười, góc cạnh bất khuất thoạt nhìn khiến ông ấy đều nhu hòa không ít: "Tiểu tử cường tráng không ít, là rất lâu không gặp, vào nhà đi, có cái gì muốn nói thì vào nhà nói."
Kiều Dương đắc ý nâng cằm: "Đây đều là công lao của Tô nương tử, Tô nương tử, đây là Mông đại thúc Mông Tư trưởng khu khu vực phía Bắc, ngươi đừng nhìn ông ấy lớn lên hung thần ác sát, nhưng là người già tốt."
Mông Tư nhìn về phía Tô Oanh, ở lúc đối diện với đôi mắt phượng sáng ngời như sao kia thì hơi sửng sốt: "Đến là quỷ trẻ tuổi, đi, vào ngồi đi."
Bàn ghế nhà chính đều là hàng tre trúc, mặc dù dùng đã lâu, ngồi lên cũng vẫn sẽ có một mùi thanh nhã nhàn nhạt của cây trúc.
Điền Nữu bưng nước đi đến.
"Chỗ của chúng ta cũng không có thứ gì tốt, đây là nước mật ong, bọn họ vào trong núi đào được, nên cầm chút lại đây cho các ngươi nếm thử ngọt hay không."
Tô Oanh xác thật sẽ không khách khí với đồ ăn uống.
Nàng cầm lấy cốc trúc uống một ngụm, một hương vị thơm ngọt nháy mắt lan tràn ở giữa môi răng.
"Uống ngon."
"Các ngươi chờ, ta sẽ đi xào rau." Điền Nữu thấy Tô Oanh uống nước đường thì nở nụ cười, xoay người ra khỏi phòng đi nấu ăn.
"Mông thúc, ta biết khẳng định các ngươi đã biết được chuyện xảy ra đoạn thời gian gần đây ở Lão Hổ Doanh."
Mông Tư ừ một tiếng, tầm mắt lại rất áp lực nhìn về phía Tô Oanh: "Tô nương tử sẽ không phải cũng có hứng thú với khu vực phía Bắc chúng ta chứ?"
Tô Oanh biết ý tứ của Mông Tư, nàng cũng không phải là người thích vòng vo: "Mông đại thúc không cần lo lắng, không ngại nói rõ với mấy vị, lúc trước ta giết chết cổ tộc, phản kích Thanh Long Doanh, chỉnh đốn khu vực phía Tây đều là vì cho hài tử và người nhà của ta một hoàn cảnh sinh hoạt an toàn."
Mông Tư lại nói: "Vậy có liên quan gì với việc ngươi tới khu vực phía Bắc?"
"Đương nhiên là có, khu vực phía Bắc cũng ở vào trận doanh với Lão Hổ Doanh, ta hy vọng khu vực phía Bắc cũng có thể dung nhập toàn bộ Lão Hổ Doanh, như một quốc gia nho nhỏ, có điều lệ chế độ của mình, có hành vi quy phạm, như vậy nơi này mới có thể phát triển càng tốt càng dài lâu hơn."
Mông Tư hơi kinh ngạc, như rất ngoài ý muốn Tô Oanh sẽ nói ra lời như vậy.