"Đúng vậy Mông thúc, ngươi cũng biết lúc trước Lão Hổ Doanh chúng ta là bộ dáng gì, tuy khu vực phía Bắc ở dưới quản hạt của các ngươi là sống rất yên ổn, nhưng chẳng lẽ ngươi thật sự muốn người khu vực phía Bắc đời đời đều không đi ra ngoài sao? Vậy rất nhàm chán có phải hay không?" Kiều Dương cũng hát đệm theo.
"Ý của các ngươi là, muốn dung hợp lớn với chúng ta?" Chu Hành xem như nghe hiểu.
Kiều Dương vỗ tay một cái: "Không sai, chính là ý này, đến lúc đó viết điều lệ chế độ ra chúng ta có thể thương lượng với nhau, có chỗ nào các ngươi cảm thấy không hợp lý, chúng ta sẽ thương nghị sửa chữa, chờ đến tất cả mọi người thông qua chế độ, chúng ta sẽ thi hành ở Lão Hổ Doanh, ai cũng đều phải dựa theo quy củ làm việc, như vậy là có thể ngăn chặn chuyện không hay xảy ra ở mức độ rất lớn."
Tô Oanh yên lặng uống nước mật ong, cảm thấy dẫn Kiều Dương tới còn rất có lời, tiểu tử này trực tiếp thành người phát ngôn của nàng.
"Muốn quản lý Lão Hổ Doanh giống một quốc gia."
Tô Oanh gật đầu: "Có thể hiểu như vậy."
Mông Tư cũng uống một ngụm nước, nước rất ngọt, nhưng ông lại uống không ra mùi vị, cả đầu óc đều nghĩ đến lời Tô Oanh bọn họ nói.
"Được rồi, có chuyện gì chờ ăn no lại nói, trên đời này còn có thể có chuyện gì lớn hơn ăn cơm." Điền Nữu đúng lúc bưng đồ ăn nóng hổi đi đến.
Điền Nữu xào tổng cộng bốn món ăn, một rau dại xào trứng gà, một cá kho, còn có một rau trộn và thịt ba chỉ hương tỏi.
Bốn đồ ăn này với bọn họ mà nói đã là vô cùng phong phú, không chỉ có phong phú còn vô cùng nhiều.
"Đều đừng nói nữa, ăn cơm trước ăn cơm trước."
Điền Nữu đứng dậy đi lấy cơm.
"Thẩm ta tới hỗ trợ người." Kiều Dương tích cực đứng dậy bê một nồi cơm nhỏ tiến vào.
Món chính là cơm ngũ cốc, bên trong còn trộn không ít gạo trắng, ngửi thôi đã thơm mê người.
Cơm ngon thức ăn ngon, trong đầu Tô Oanh đã không nghĩ ra chuyện gì nữa, cầm lấy chiếc đũa không khách khí ăn.
Vừa mới bắt đầu mọi người đều khách khí, chờ thấy Tô Oanh thêm ba chén cơm, động tác của bọn họ đều chậm lại, kinh ngạc nhìn Tô Oanh lùa từng miếng cơm vào trong miệng, đây nào như là nữ sát thần, đây quả thực chính là quỷ đói chết!
Cho đến khi nồi cơm nhỏ đều thấy đáy, Tô Oanh mới chưa đã thèm thả chén đũa: "Các ngươi chậm dùng."
Kiều Dương nhìn cơm mới ăn hai miếng trong chén, hơi không nỡ, nhưng vẫn khẽ cắn môi đặt tới trước mặt Tô Oanh: "Tô nương tử, ta cho ngươi."
Tô Oanh nhíu mày, trong ánh mắt là ghét bỏ và giao chiến muốn làm người tốt, cuối cùng nàng vô cùng khéo léo uyển chuyển từ chối.
"Ngươi ăn đi, Tễ nhi nói ăn nước miếng của tên ngốc sẽ biến thành ngốc."
Kiều Dương cảm thấy tổn thương, nhưng vẫn cầm lấy chén gắp một miếng thịt ba chỉ há to mồm ăn.
Sau khi ăn no, Điền Nữu lại cầm nước mật ong ra.
Tô Oanh uống nước mật ong cảm thấy tới một chuyến này còn rất giá trị.
"Đề nghị của các ngươi ta sẽ thương nghị với tất cả người chủ sự ở khu vực phía Bắc, nếu bọn họ cảm thấy được, vậy dựa theo các ngươi nói mà làm." Mông Tư đột nhiên mở miệng nói.
Mông Tư không lập tức đồng ý cũng ở bên trong dự kiến của bọn họ, ít nhất nhìn từ thái độ của bọn họ, chuyện này cũng không phải không thể nói.
Một chuyến hôm nay có ăn có uống, đã làm Tô Oanh rất vừa lòng.
Ăn uống no đủ cũng truyền đạt ý tứ của mình, Tô Oanh không tính ở lâu.
"Vậy ta không..."
"Mông thúc, mông thúc, không tốt, không tốt, lúc Mông Giáng bắt lợn rừng không cẩn thận từ trên núi lăn xuống, người sắp không được rồi!"
Mông Tư còn chưa nói xong, ngoài cổng đã truyền đến một tiếng la hấp tấp.
Điền Nữu vừa nghe, sắc mặt biến đổi xoay người chạy ra ngoài.
"Giáng nhi, Giáng nhi thế nào?" Bà ấy mở cổng ra đi ra ngoài, đã thấy Hảo Ta Thiên nâng Mông Giáng cả người là máu đi tới.