[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương (Dịch Full)

Chương 318 - Chương 318: Xong Rồi, Không Còn Thở Nữa (2)

 Chương 318: Xong Rồi, Không Còn Thở Nữa (2) Chương 318: Xong Rồi, Không Còn Thở Nữa (2) Chương 318: Xong Rồi, Không Còn Thở Nữa (2)

Điền Nữu nhanh lui sang bên cạnh để cho bọn họ nâng người vào nhà.

Mông Tư cũng không rảnh lo Tô Oanh bọn họ, đi theo đến ngoài phòng, khi nhìn đùi đều vặn vẹo của Mông Giáng, rốt cuộc vẻ trên mặt không thể trấn định.

"Lý đại phu đâu, đi tìm Lý đại phu lại đây, mau đi!"

"Ở đây ở đây, Lý đại phu tới."

Bọn họ chân trước mới vừa vào sân, một lão nhân lưng còng đã bị hai người trẻ tuổi nâng đến.

"Lý đại phu, ngươi mau nhìn xem Giáng nhi, ngàn vạn không thể để hắn có việc gì." Lúc này Điền Nữu không còn bộ dáng khôn khéo lưu loát như vừa rồi, mặt bà ấy đầy hoảng sợ, cơ thể đều sắp đứng không yên.

"Bà khóc cái gì, trước để Lý đại phu khám xong lại nói!" Mông Tư nắm chặt nắm đấm cũng lộ ra đáy lòng hoảng loạn của ông ấy, nhưng ông ấy vẫn dùng sức ôm chặt Điền Nữu.

Lý đại phu bị dẫn vào nhà, còn chưa kịp thở một hơi đã đến trước mặt Mông Giáng.

"Ông trời, các ngươi chậm một chút, bộ xương già của ta không chịu nổi các ngươi lăn lộn như vậy." Lý đại phu nhìn tuổi tác đã không nhỏ, bị hai người khiêng vào thiếu chút nữa không thở được một hơi.

"Lý đại phu ngươi mau hít thở nhìn xem rốt cuộc Mông Giáng thế nào."

Lý đại phu là đại phu duy nhất của khu vực phía Bắc, ở chỗ này nhiều năm, đã rất quen thuộc với người ở bên này, biết Mông Giáng là một nhi tử của Mông Tư, cũng sẽ không chậm trễ.

"Đừng nóng vội đừng nóng vội, chờ ta nhìn xem."

Lý đại phu nhìn vết thương trên người Mông Giáng thì hít một tiếng, mày nhíu chặt lại: "Sao bị thương thành như vậy..."

Ông ấy nhanh cầm thuốc bột từ hòm thuốc ra cầm máu ở miệng vết thương trên đùi cho hắn, nhưng máu kia như nước suối, vẫn luôn không ngừng phun ra bên ngoài, làm thế nào cũng đều không cầm máu được.

Trời cuối mùa thu, trên trán Lý đại phu đã có mồ hôi chảy ra, theo thời gian trôi qua, trên mặt Mông Giáng dần kín một màu tro tàn.

Tất cả thuốc cầm máu trong hòm Lý đại phu đều dùng tới, nhưng máu vẫn không ngăn được.

Mông Tư nhìn trạng thái của nhi tử, lòng cũng dần chìm vào đáy cốc, ông ấy ôm tay của Điền Nữu càng ngày càng chặt, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi.

"Mau, mau đi lấy một ít vải bông sạch sẽ tới, ngăn chặn, dùng sức ngăn chặn, đừng để cho máu lại phun ra bên ngoài." Lý đại phu nói chuyện giọng nói đều hơi run rẩy.

Tô Oanh và Kiều Dương từ nhà chính đi ra, bọn họ mới vừa đi đến ngoài cửa phòng của Mông Giáng, đã nghe thấy Lý đại phu kêu một tiếng: "Xong rồi, xong rồi xong rồi xong rồi, không còn thở nữa!"

"Giáng nhi, con đừng dọa nương!" Tiếng kêu của Điền Nữu vang vọng toàn bộ sân.

Kiều Dương nhô đầu thăm dò nhìn vào trong phòng, khi thấy Mông Giáng người đầy máu, hắn hít một tiếng, nhanh rụt đầu trở về.

"Vậy mà khôn còn sống, thật là đáng tiếc."

"Tình huống bên trong như thế nào?" Tô Oanh đi đến phía sau Kiều Dương.

"Đại phu nói người không còn thở, lúc trước ta và tiểu tử này cũng đối mặt đánh nhau vài lần, người còn rất thông minh, không nghĩ tới..."

Tô Oanh lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn, đều không kỳ quái với điểm thông minh này của hắn.

Mông Tư nhìn nhi tử đã không còn sức sống, rốt cuộc không kiên trì được quỳ xuống trước giường: "Giáng nhi..."

Người trong phòng rối rít lộ ra vẻ tiếc hận: "Trưởng khu, các ngươi nén bi thương."

"Đúng vậy, haiz, phải biết đường dốc kia nguy hiểm như vậy, chúng ta nói gì cũng đều không cho Mông Giáng đi qua."

"Nếu không ngại, có thể cho ta nhìn xem."

Trong phòng đột nhiên vang lên một giọng nói thanh lãnh.

Mọi người quay đầu nhìn lại, đã thấy Tô Oanh đi tới trước giường.

Kiều Dương kéo Tô Oanh, nhỏ giọng nói: "Tô nương tử, người cũng không còn thở." Vạn nhất lát nữa không cứu được, bọn họ trút giận dữ lên trên người nàng làm sao bây giờ?

Tô Oanh nhìn Mông Tư: "Các ngươi coi như chạy chữa ngựa chết như ngựa sống."

Bình Luận (0)
Comment