"Bởi vì là vừa mới bắt đầu, cho nên rất nhiều nơi vẫn có yêu cầu bổ sung, nhưng có thể một chốc một lát mọi người cũng không thể nghĩ được, cũng chỉ có thể từ từ hoàn thiện, không biết mấy vị cảm thấy như thế nào?"
Mấy người Mông Tư trao đổi một ánh mắt, vừa lòng gật đầu: "Được, vậy dựa theo Tô nương tử nói mà làm."
Sở Vân thấy bọn họ đồng ý rồi, đi vào trong phòng cầm thư khế ước xuống để cho bọn họ ký tên, đại khái chính là nếu bọn họ không dựa theo chế độ điều lệ tới chấp hành, tổng Nha Nội sẽ có quyền cách đi chức vụ của bọn họ, thậm chí là đuổi đi ra Lão Hổ Doanh.
Ba người không có quá nhiều do dự, trực tiếp ấn dấu tay ở trên thư khế ước.
Vì ý kiến công bằng, tổng Nha Nội này sẽ chọn lựa người mỗi khu ra làm chấp sự, như vậy mỗi khu đều có người phát ngôn thuộc về mình, cũng sẽ không sợ xuất hiện tình huống thiên vị.
Bổ sung như vậy khiến Mông Tư càng vừa lòng hơn, Tô Oanh lại để Hạ đại thúc bọn họ buổi trưa nấu chút đồ ngon còn lấy rượu ra, mời Mông Tư bọn họ ăn cơm trưa mới đi.
Hiện tại khu vực phía Bắc cũng ký kết thư khế ước, một cục đá trong lòng Tô Oanh cũng hoàn toàn hạ xuống, tiếp theo chỉ cần hoàn thành từng bước một chuyện trong kế hoạch là đủ rồi.
Mãi cho đến đầu tháng mười hai, người Lão Hổ Doanh đều từng người làm việc, tất cả đồ vật đều bắt đầu trở nên ra dáng ra hình.
Ngay cả cổng lớn Kiều Dương trông coi hôm nay đều có thể làm xong.
Kiều Dương nhìn cổng lớn cao ngất, trong lòng thầm đắc ý, nếu là Tô nương tử thấy nhất định sẽ khen hắn có khả năng lợi hại, nhiều cánh cổng to lớn kiên cố như vậy, đã bị hắn làm ra!
Cũng mất công bọn họ nhiều người, bằng không chỉ là vận chuyển cục đá và đập núi đá đều khiến cho bọn họ quá sức.
Toàn bộ cổng lớn tường thành là dùng núi đá xây lên, nhưng dùng đóng mở cửa lại là bó củi đặc ruột vòng lại đan xen ghép nối mà thành, chỉ là ván cửa này dầy như thân thể của người trưởng thành như vậy, mở cửa cần phải vài nam tử thành niên cùng dùng sức đẩy mới có thể đẩy ra, có thể thấy được cửa này nặng bao nhiêu.
Kiều Dương đang ở ngoài cửa khoe khoang thưởng thức kiệt tác của mình, đảo mắt đã thấy một lão thái thái thân thể còng xuống và một nữ tử y phục tả tơi khuôn mặt mảnh khảnh, mặt mày lại vô cùng tú lệ đi về phía bên này.
Kiều Dương thấy các nàng đi tới, cảnh giác nhìn các nàng: "Người nào, đứng lại."
Hai người nghe vậy đứng lại chân không dám bước lên trước: "Vị đại gia này, chúng ta là lưu đày từ Nam quốc đến, thật sự là không có nơi để đi, vẫn xin đại gia thu lưu."
Kiều Dương đánh giá các nàng trên dưới một cái, lúc trước phàm là có thể ra nổi một lượng bạc, hắn đều cho người đi vào, nhưng hiện tại bọn họ phải cải tạo Lão Hổ Doanh, lúc này thêm người mới không quá thích hợp, dù sao ai cũng không biết đối phương là địa vị gì, vạn nhất gặp phải phiền toái gì sẽ không dễ làm.
"Nơi này không cho vào, các ngươi đến nơi khác đi thôi."
Nữ tử vành mắt đỏ ửng quỳ xuống với Kiều Dương: "Vẫn xin đại gia thương xót cho chúng ta vào, ta có thể làm trâu làm ngựa cho đại gia, cái gì cũng đều có thể."
Kiều Dương nhìn khuôn mặt nhỏ tú lệ của nàng, bộ dáng nghèo túng thành như vậy mà vẫn thanh tú xinh đẹp, nếu trang điểm lại, khẳng định cũng là một mỹ nhân.
Kiều Dương đang suy nghĩ vẩn vơ, trong đầu đột nhiên xuất hiện mắt phượng lạnh lẽo kia của Tô Oanh, hắn đột nhiên giật mình, không đúng không đúng, vẫn là Tô nương tử đẹp nhất!
"Không được, các ngươi đi đi, đi ra phía sau, bên kia cũng có nhà dân." Kiều Dương nói xong xoay người đi vào đóng cửa lại.
Nhìn cửa tường cao cao, nữ tử nhíu mày lại, chỉ có thể đứng dậy đỡ lão phụ nhân đi đến nơi khác.