Ở lúc đi xa, hai người mới dừng bước chân lại, trên mặt hoàn toàn không có bộ dáng tuyệt vọng đau thương vừa rồi, chỉ còn lại một vẻ lạnh lẽo.
"Đều là người bị các quốc gia vứt bỏ, lại vẫn làm ra một địa phương như vậy, cổng cao như vậy, cửa gỗ cũng đủ dày, chúng ta phải đi vào như thế nào?" Nói chuyện chính là nữ tử cầu người vừa rồi, nàng ta nhìn về phái Lão Hổ Doanh, đôi mắt đều híp lại.
Mà lão thái thái bị nàng ta đỡ cũng đã thẳng eo lưng, nhìn từ bóng dáng, bà ta còn cao hơn nữ tử nửa cái đầu, nào là lão thái thái gì, rõ ràng chính là một nam nhân.
"Thám tử nhận được tin tức, Tiêu Tẫn bị lưu đày đến đây, chủ thượng muốn chúng ta nhất định phải tìm được người."
"Chủ thượng xác định hắn còn sống?"
"Ừ, đã tìm được quan sai lúc trước áp giải bọn họ, xác định người còn sống."
"Nghĩ cách, bất kì như thế nào đều phải đi vào tìm tòi đến cùng."
"Ừ."
Kiều Dương nào nghĩ được đến mình vừa mới cản lại hai thám tử.
Sau khi xác định cổng lớn hoàn công, hắn hứng thú vội vàng chạy về Hổ Doanh tắm rửa một cái, lại thay y phục sạch sẽ chạy đến trường học chuẩn bị xây xong đi tìm Tô Oanh, muốn nàng đi xem cổng lớn chính mình xây.
Nhưng bị Tô Oanh vô tình từ chối, bởi vì hôm nay phòng bên trong trường học đã xây xong, nàng muốn đi theo mọi người xây vòng bảo hộ lên, vì bảo đảm an toàn ngày sau học sinh tới đi học.
"Tô nương tử, ngươi thật sự không tính đi xem sao?" Kiều Dương còn chưa từ bỏ ý định đi theo phía sau nàng.
Tô Oanh hơi dừng bước chân, hung hăng cắm một cộc gỗ vót nhọn vào trong đất, xác định gỗ thô vững chắc nàng mới quay đầu lại nhìn về phía Kiều Dương.
"Muộn chút, làm xong rồi lại đi." Nàng cũng tò mò cổng lớn đã bị biến thành cái dạng gì, bởi vì bận rộn nàng vẫn luôn không nhìn thời gian trôi qua.
Kiều Dương thấy nàng đồng ý, vui mừng thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Gỗ thô sắp xếp ngay ngắn, Tô Oanh đã hung hăng cắm chúng nó vào trong đất đánh như cái đinh, làm trường học bị vây quanh ở trong vòng bảo hộ cao cao.
Nàng bó chặt gỗ thô trong tay, nhìn sắc trời, sau khi cảm thấy không sai biệt lắm, đã xoa tay đi theo Kiều Dương lên xe ngựa đi về phía cổng lớn.
Trên xe ngựa, Kiều Dương vẫn luôn lải nhải nói hắn xây dựng cánh cổng lớn vững chắc này như thế nào.
"Tô nương tử là không biết, lúc ấy đi lấy cục đá, tay này của ta, cũng không biết bị thương bao nhiêu, ngươi nhìn miệng vết thương trên tay này đều còn không khỏi đâu."
Kiều Dương đáng thương chìa bàn tay đến trước mặt Tô Oanh.
Tô Oanh vô cùng không có tâm nói câu lần sau cẩn thận, rồi xuyên qua màn xe nhìn về phía cổng lớn cách đó không xa.
Cửa này xác thật giống như lời Kiều Dương nói, là thật sự dùng tâm đi làm, từ xa nhìn lại, cổng cao cao chót vót, ở trên cổng còn có người đứng gác, hoàn toàn không giống nhau với lúc bọn họ tới.
Sau khi xe ngựa dừng lại, Tô Oanh nhảy xuống, đi đến trước cổng lớn nhìn, tự đáy lòng nói câu: "Tiểu tử ngươi được lắm."
Kiều Dương vừa nghe lời này, thiếu chút nữa vui sướng bay lên.
Hắn còn chưa kịp biểu đạt sung sướng của mình, đã nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tiếng kêu to.
"Người nào? Nơi này không phải là nơi các ngươi có thể tới, nhanh đi." Thủ vệ đứng ở trên tường nhìn người ngoài cửa lớn tiếng quát.
"Vị đại huynh đệ này, chúng ta bị lưu đày đến đây, không cẩn thận lạc mất với nhi tử của mình, muốn hỏi vài vị có gặp qua nhi tử của ta hay không."
"Không có không có, nhanh đi nhanh đi."
Tô Oanh nghe được đối thoại của đối phương và thủ vệ, để cho thủ vệ mở cổng ra.
"Tô nương tử cẩn thận chút, bên ngoài người nào cũng đều có." Kiều Dương lo lắng nhắc nhở nói.
"Ừ, ta đi xem."
Tô Oanh đi ra ngoài cửa đã thấy một nam nhân mặc áo vải thô, trên người dơ bẩn như khất cái, tóc rối loạn.