Đêm đó, mấy người Giang Dương đã xử lý hai người kia.
Nhưng việc này cũng nhắc nhở Tô Oanh và Tiêu Tẫn, lỗ hổng phòng ngự của Lão Hổ Doanh vẫn là rất nhiều, cần nhanh chóng hoàn thiện.
Cho nên sáng sớm hôm sau, Tiêu Tẫn đã tiếp tục dẫn người lên núi đốn củi, tính lấy gỗ làm chủ, núi đá và bùn làm phụ liệu làm tường vây, đều vây toàn bộ Lão Hổ Doanh lên, ở trên trình độ lớn nhất bảo đảm an toàn cho Lão Hổ Doanh.
Tô Oanh đang chuẩn bị đi ra cửa đào ra than mấy ngày trước đốt xong, đã thấy Kiều Dương chạy về phía bên này.
"Tô nương tử, ngươi là muốn đi đâu?" Kiều Dương chạy đến trước mặt Tô Oanh, thở cũng chưa thông.
"Đến sau núi đào than." Ở dưới chỉ đạo của Tiểu Hỏa, bọn họ đốt ra than một lần tốt hơn một lần, hôm nay đã là đợt ba, dựa theo tốc độ này tiếp tục, mùa đông này người của Lão Hổ Doanh khẳng định sẽ không thiếu than đốt.
"Là Sở quốc bên kia lại mở cổng, đại ca nói thừa dịp cơ hội này muốn đi mua đồ, để ta lại đây hỏi Tô nương tử, đồ trên danh sách lần trước các ngươi liệt kê còn muốn hay không, nếu muốn lúc này đi theo chúng ta mang về."
"Sở quốc lại mở cổng?"
"Đúng vậy, không biết vì sao, dù sao người vẫn luôn ở bên kia xem xét truyền tin tức trở về nói lại có thể mua bán."
"Bên kia có người nua than củi không?"
Kiều Dương gãi đầu: "Cái này khó mà nói, nhưng gần vào đông, hẳn là muốn, Tô nương tử là muốn bán than?"
"Trong khoảng thời gian này chúng ta nung ra rất nhiều than, nếu có thể đổi thành lương thực hoặc là nhu yếu phẩm khác thì không gì tốt bằng."
"Vậy ta trở về hỏi đại ca, xem hắn có chiêu số phương diện này hay không."
"Ừ."
Kiều Dương không để Tô Oanh chờ lâu, dò hỏi xong lập tức tìm được nàng và nói rõ tình huống với nàng.
Lúc trước Hổ Uy có quen biết với thương nhân, nhưng hắn thu than hay không cũng không xác định, nếu Tô Oanh muốn bán mà nói, hắn có thể mang đi thử.
Tuy Hổ Uy không trả lời rõ ràng, nhưng Tô Oanh cảm thấy việc này vẫn hấp dẫn.
"Các ngươi đến cánh rừng hái nhiều lá cây lớn trở về, càng nhiều càng tốt, lại đi chặt ít dây mây, phía trước cánh rừng kia có rất nhiều, lát nữa dùng để buộc chặt than củi." Tô Oanh nói việc cần làm cho người dưới.
Nói xong, nàng nhìn về phía Kiều Dương: "Ngươi đi lấy mấy chiếc xe lại đây, đều đặt than hỏa lên, những cái này đều cầm đi bán."
"Được, ta đi kéo xe."
Đoàn người hái lá cây về, Tô Oanh để cho bọn họ chồng lá cây lớn ở bên nhau, lúc sau cẩn thận đặt than củi lúc trước nung xong lên trên, để ngừa than củi tản ra, sau đó xếp than hỏa thành một cái hình trụ, rồi dùng dây mây cẩn thận bó than củi lên cố định trụ, chờ Kiều Dương kéo xe tới, Tô Oanh bọn họ đã bó xong than củi mấy ngày trước nung tốt.
Nhất Hào chỉ huy mọi người cẩn thận nâng than củi lên trên xe ngựa.
Kiều Dương kéo năm chiếc xe tới đều chứa đầy, nhưng còn có rất nhiều đều không thể để lên, nhưng xe ngựa khu vực phía Đông hữu hạn, hắn chỉ có thể đến khu vực phía Nam và khu vực phía Bắc mượn.
Ở trước trời tối, hắn lại lấy năm chiếc xe trở về, mới đưa tất cả than củi lên xe.
"Nhiều than củi như vậy, nếu đều có thể bán đi thì tốt rồi."
Mọi người nhìn từng xe than củi, trong mắt dần có ánh sáng, nếu những than củi này đều có thể đổi thành lương thực, vậy mùa đông này bọn họ sẽ không bị chết đói.
"Thời gian không còn sớm, đều từng người trở về đi." Tô Oanh để mọi người về nhà: "Kiều Dương, ngươi trở về nói với đại ca ngươi, ngày mai ta đi với hắn."
"Tô nương tử muốn đi?"
"Ừ, nhiều than củi như vậy không tự mình đi theo ta không yên tâm."
"Ta kéo than củi về nói với đại ca trước, sáng mai Tô nương tử ngươi đến Hổ Doanh là được."
Tô Oanh gật đầu: "Được."