Buổi tối khi ăn cơm, Tô Oanh đã nói với mọi người chuyện ngày mai nàng muốn đi theo đến cửa khẩu Sở quốc.
Tiêu Tẫn nhíu mày nói: "Ta đi, ngươi ở Lão Hổ Doanh đợi."
Tô Oanh lại lắc đầu: "Hiện tại người Nam quốc đang tìm ngươi, ngươi đi ra ngoài sẽ bị bọn họ phát hiện nguy hiểm, cho nên ngươi không thể đi ra ngoài, nhiều than củi như vậy ta cũng không yên tâm với người khác, cho nên ta muốn đích thân đi."
"Chỉ là phu nhân, chúng ta đã bị Sở quốc lưu đày ra, chúng ta căn bản là không thể vào cửa."
"Không cần vào cửa, Hổ Uy nói, đến lúc đó sẽ có người từ trong cửa ra."
Mọi người vẫn là hơi lo lắng, nhưng bọn hộ cũng đều biết tính tình của Tô Oanh, biết chuyện nàng quyết định là sẽ không dễ dàng thay đổi, chỉ có thể bảo nàng cẩn thận một chút.
Đương nhiên Tô Oanh sẽ không nói cho bọn họ, lần này đi bất kì như thế nào đều sẽ nghĩ cách vào cửa, trong không gian của nàng còn có không ít vàng, nhìn giai đoạn hiện nay đồ chơi này ở Lão Hổ Doanh không có tác dụng gì, nàng tính xem tình huống đều đổi chúng nó thành vật tư.
"Nương, ngày mai người muốn đi đâu?"
Ban đêm khi ngủ, hai tiểu nãi bao đều rúc ở trong lòng Tô Oanh, ôm nàng đều không muốn buông tay.
"Nương đi mua đồ ăn ngon cho các con."
Nhị Bảo vừa nghe có ăn ngon mắt to sáng lên: "Nương, con muốn ăn bánh mứt táo, ngọt ngào ăn ngon nhất."
"Được, ngày mai nương nhìn xem nếu có sẽ mua về cho các con."
Đại Bảo lại ôm cổ Tô Oanh buồn không hé răng.
Tô Oanh cảm giác được cảm xúc của tiểu gia hỏa không đúng lắm, nhẹ giọng dò hỏi: "Tễ Nhi làm sao vậy?"
Đại Bảo từ nàng trong lòng nâng đầu nhỏ lên, mở to một đôi mắt phượng hẹp dài nhìn nàng: "Nương còn sẽ trở về sao?"
Tô Oanh nhìn tiểu bộ dáng lo lắng sốt ruột của cậu bé, biết cậu bé có bóng ma với việc lúc trước nàng nói muốn rời đi, cho nên vô cùng trịnh trọng nói: "Nương nhất định sẽ trở về, nương bảo đảm."
Tiêu Tẫn nhìn Tô Oanh lời thề son sắt bảo đảm với hai tiểu gia hỏa, cởi giày nằm xuống trên cái giường nhỏ ở bên cạnh chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Nàng trước nay đều nói chuyện giữ lời với hài tử, nàng nói sẽ trở về thì khẳng định sẽ trở về.
Khi Tô Oanh mở mắt ra, trời bên ngoài còn chưa sáng.
Nàng cẩn thận dịch đầu nhỏ của Nhị Bảo từ trên bụng nàng ra sau đó cẩn thận rời giường, tối hôm qua nàng đã để Hạ đại thúc bọn họ chuẩn bị lương khô cho nàng đặt ở nhà chính, nàng rửa mặt xong, đến nhà chính cầm lương khô giá mã rời đi.
Khi Tô Oanh chạy tới Hổ Doanh, Hổ Uy bọn họ đã chuẩn bị tốt tất cả ngựa xe, bởi vì tất cả xe đều kéo than củi, bọn họ cũng chỉ có thể cưỡi ngựa.
Tô Oanh nhìn về phía Hổ Uy xoay người lên ngựa: "Vết thương trên người của ngươi tốt chưa?"
Hổ Uy cười khí phách nói: "Đều lâu như vậy đã sớm khỏe rồi, Tô nương tử yên tâm, hiện tại quyền của ta rất cứng."
Tô Oanh nghe hắn ta nói mười phần khí thế, nội thương hẳn là đều khỏe đến không sai biệt lắm.
"Thừa dịp hiện tại còn sớm, xuất phát đi." Tô Oanh nói xoay người lên ngựa.
"Đại ca, ta và các ngươi đi chung." Kiều Dương cũng cưỡi ngựa chạy tới.
Hổ Uy liếc mắt nhìn hắn một cái: "Ngươi thành thật canh ở trong doanh địa, khi ta trở về doanh địa nếu xảy ra sai lầm gì ta sẽ chỉ hỏi riêng ngươi."