"Phốc" Tiêu Tuyệt há mồm, hắn ta phun ra một búng máu.
Nữ nhân đáng chết này! Nàng đã đánh mình ba cái tát! Hắn ta nhất định sẽ khiến nàng đẹp mặt!
Tô Oanh ngồi xuống cục đá ở bên cạnh, lấy ra một miếng thịt từ trên người ăn, hoàn toàn làm lơ tồn tại của Tiêu Tuyệt.
Tiêu Tuyệt vẫn không cam lòng, hắn ta đã không muốn đi hỏi vì sao Tô Oanh sẽ trở nên lợi hại như vậy, hắn ta chỉ muốn biết vì sao nàng tuyệt tình với mình như vậy.
Tiêu Tuyệt xây dựng tốt trong lòng tiếp tục mở miệng: "Tô Oanh, lần này bổn vương tới chính là vì tìm ngươi, lúc trước ở Sở quốc, bổn vương cũng để người đi tìm ngươi, chính là bởi vì đủ loại nguyên nhân, lại không thể kịp thời mang ngươi về bên người, đây là lỗi của bổn vương, ngươi có thể tức giận, nhưng ngươi tức giận xong, thì ngoan ngoãn trở về với ta, ta chắc chắn thú ngươi làm phi."
Nếu là để ở lúc trước, Tô Oanh nghe thấy mềm ngôn mềm giọng của hắn ta như vậy đã sớm muốn bổ nhào vào trên người hắn, nhưng hiện tại...
Tô Oanh chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn ta, ánh mắt kia như đang nhìn một tên ngốc.
Nàng cảm thấy hắn ta là một tên ngốc!
Tiêu Tuyệt không ngừng cố gắng: "Tô Oanh..."
Tô Oanh trực tiếp nắm đất đỏ trên mặt đất lên nhét vào miệng của hắn ta: "Câm miệng, ta sợ ta lại nghe thấy giọng của ngươi, sẽ nhịn không được xé nát ngươi."
"A!" Đôi mắt của Tiêu Tuyệt co rụt, tức giận đạt tới cực điểm, nhưng căn bản hắn ta lại không làm gì được người trước mắt.
Hộ vệ lui đến cách đó không xa nhìn Tô Oanh bọn họ, vắt hết óc đều nghĩ không ra rốt cuộc bọn họ nên cứu người như thế nào, tầm nhìn nơi này trống trải, cho dù bọn họ muốn vòng đến phía sau Tô Oanh hạ độc thủ đều khó, bởi vì bốn phía căn bản là không có bất kì nơi nào che chắn.
"Cung tiễn thủ đâu, để cung tiễn thủ đi tìm bốn phía, xem có thể tìm được nơi mai phục hay không."
Hộ vệ thủ hạ nhìn cánh rừng nơi xa, nơi đó có thể mai phục, nhưng lại không ở tầm bắn mũi tên của bọn họ, mai phục ở nơi đó cũng vô dụng.
"Đội trưởng, ngươi xem chúng ta có thể ép nữ nhân kia đến ven rừng hay không, như vậy chúng ta là có thể tùy thời cứu người."
"Chủ ý này tốt, mấy người bên trong đi theo ta."
Tô Oanh ngẩng đầu đã thấy vài hộ vệ đi về phía nàng.
Nàng đứng lên, một chân đạp lên trên cổ Tiêu Tuyệt: "Đứng ở hơn năm bước, nói cái gì ta đều có thể nghe thấy."
Hộ vệ nhanh chóng dừng bước: "Vị tiểu nương tử này, ngươi xem bên này gió cát quá lớn, không bằng ngươi theo chúng ta vào thành tránh một chút đi? Ban đêm nơi này chính là rất lạnh."
Tô Oanh liếc nhìn về phía cửa khẩu, lại nhìn cánh rừng cách đó không xa, nhẹ nhàng cong khóe môi lên, dưới chân đột nhiên dùng sức, Tiêu Tuyệt kêu thảm thiết: "Cút trở về đi."
Hộ vệ thấy nàng căn bản là không mắc lừa, nháy mắt nắm chặt nắm tay, lại không dám đi lên trước: "Tiểu nương tử đừng nóng giận, chúng ta cũng là lo lắng ban đêm Vương gia sẽ bị lạnh."
Chân Tô Oanh hoàn toàn không có ý tứ muốn buông ra, hộ vệ không dám ở lại, liên tục lui về phía sau.
Chờ sau khi bọn họ lui ra xa, Tô Oanh mới thoáng lỏng chân.
"Tiêu Tuyệt, đừng trách ta không cho ngươi cơ hội sống, nếu ta không thể lấy được đồ ta muốn, ta sẽ cắt thịt trên người của ngươi cho sói ăn từng đao một."
Tiêu Tuyệt chỉ cảm thấy trên người mình vô cùng đau đớn.
Chỗ của bọn họ cách cửa khẩu cũng không xa, ra roi thúc ngựa chạy không đến ba mươi phút là có thể tới, nhưng muốn chuẩn bị đồ vật Tô Oanh muốn, vậy tương đối phí thời gian.
Mãi cho đến trời sắp tối, một chi quân đội mới lôi kéo một hàng xe ngựa chạy đến đây.
"Đồ chúng ta đều lấy tới, ngươi nhanh thả Tề Vương ra."
Sắc trời dần tối, Tô Oanh nhìn kia từng chiếc xe ngựa chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, tháo đai lưng trên người Tiêu Tuyệt ra thít chặt cổ hắn ta, duỗi tay chỉ một chiếc xe trong đó: "Bao tải màu đen kia, mở ra, ta muốn xem bên trong là cái gì."