Quan binh được thượng cấp bảo, nhanh chóng mở bao tải Tô Oanh chỉ định ra kéo xuống, gạo trắng bóng bên trong hiển lộ ra.
"Cái kia, cũng lấy ra để cho ta nhìn."
Tô Oanh lại chỉ vài bao tải, quan binh đều lấy đồ bên trong ra cho nàng xem.
Sau khi xác định đồ vật không có vấn đề, Tô Oanh mới nói: "Người kéo xe vào cánh rừng với ta."
Lời này khiến sắc mặt đội trưởng hộ vệ đều trầm xuống.
Bọn họ người đã mai phục trong rừng, nhưng hiện tại trời sắp tối rồi, trong rừng u ám, Tô Oanh và Tiêu Tuyệt gần nhau, nếu mạo muội ra tay, rất có thể sẽ ngộ thương đến Tiêu Tuyệt.
Nữ nhân này, thật sự là đủ khôn khéo!
Tô Oanh bắt cóc Tiêu Tuyệt đi vào cánh rừng, nàng biết ở trong rừng sâu có một sườn dốc, sườn dốc kia không tính cao, nhưng tối lửa tắt đèn nhìn xuống sẽ giống như vực sâu vạn trượng.
"Người kéo xe đến, người còn lại đều chờ ở ngoài cánh rừng, bị ta phát hiện có người đi theo, ta sẽ lập tức muốn mạng chó của hắn ta!"
Quan binh lập tức để người kéo xe đi ở phía trước, người còn lại đều đi theo ở phía sau, hoặc là từ phía ngoài cánh rừng khác lẻn vào.
Tô Oanh mang theo Tiêu Tuyệt đi tới sườn dốc.
Tô Oanh nói với quan binh: "Ném tất cả đồ xuống."
Quan binh nghe vậy kinh ngạc không thôi, nàng thật vất vả chờ được mấy thứ này, hiện tại lại để cho bọn họ ném xuống, nữ nhân này là đang chơi đùa với bọn họ sao?
Bọn quan binh không hành động.
"Ta nói lại lần nữa, ném xuống!" Tay nàng bóp Tiêu Tẫn chặt hơn.
Quan binh không có biện pháp, chỉ có thể làm theo, ném từng đồ vật trên xe xuống phía dưới.
Bởi vì quá nhiều đồ vật, vẫn luôn ném mất nửa canh giờ mới ném xong.
Tô Oanh mang theo Tiêu Tuyệt chậm rãi đi xuống dưới sườn dốc.
"Đều lui ra phía sau cho ta, dập cây đuốc cho ta, nếu ai đi theo, ta sẽ giết hắn ta."
Bọn quan binh không dám tiến lên, chỉ có thể làm theo dập tắt cây đuốc.
Ở nháy mắt một cây đuốc cuối cùng bị dập tắt, nháy mắt trong rừng lâm vào trong bóng đêm vô tận, lúc này trời vừa mới tối xuống, ánh trăng còn chưa ra, có thể nói trong rừng này ngay cả một tia sáng đều không chiếu vào, tối đến duỗi tay không thấy năm ngón tay!
"Tiêu Tuyệt, hét to, để cho bọn họ không được xuống dưới, hét!"
Tiêu Tuyệt cắn răng hét: "Tất cả mọi người không được xuống dưới, không được xuống dưới!"
Tiêu Tuyệt mới vừa kêu xong đã bị Tô Oanh che kín miệng, chủy thủ hung hăng đâm vào ngực.
Tiêu Tuyệt tuyệt vọng trợn tròn đôi mắt, Tô Oanh cũng mặc kệ chết sống của hắn ta, một chân trực tiếp đá người xuống đường dốc.
Tô Oanh ném âm khí xuống đất, tiếng hét của Tiêu Tuyệt vẫn luôn vang vọng ở dưới sườn dốc, mà nàng lấy kính nhìn đêm ra nhanh chóng tìm được đồ bị ném xuống cất tất cả chúng nó vào trong không gian.
Hộ vệ bên trên nghe tiếng của Tiêu Tuyệt chậm rãi sờ soạng đi xuống sườn dốc, bọn họ nghe thấy tiếng la ở bên tai, nhưng dù như thế nào cũng đều không nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Tuyệt.
Không biết qua bao lâu, tiếng hét của Tiêu Tuyệt đột nhiên im bặt.
Quan binh và các hộ vệ ý thức được tình huống không đúng, lập tức cho người châm lửa cây đuốc, lượng lớn cây đuốc sáng lên chiếu sáng dưới sườn dốc, nhưng khiến cho bọn họ ngạc nhiên chính là, trên sườn dốc cái gì cũng đều không có.
Sườn dốc này không có thảm thực vật gì, chỉ có một chút cây cối thấp bé và một ít cỏ dại, liếc mắt một cái là có thể nhìn lên trên đỉnh đầu, trên mặt đất còn có dấu vết bọn họ ném đồ vật xuống lưu lại, có thể thấy được đều không thấy vài thứ kia!
Bọn họ khó có thể tin xoa xoa đôi mắt, đều nghĩ chính mình hoa mắt, chỉ là bọn họ đều xoa đỏ đôi mắt, vẫn đều không nhìn thấy cái gì.
"Đây, thật là, thật sự là gặp quỷ..."
"Vương gia! Tìm được rồi, tìm được Vương gia!"