Quan binh và hộ vệ rối rít tiến lên nâng Tiêu Tuyệt lên, cả người hắn ta chật vật, trên đầu trên mặt đều là vết thương.
"Mau, nâng Vương gia đi lên, các ngươi hộ tống Vương gia trở về, ta dẫn người đuổi bắt những người đó, bọn họ mang theo nhiều đồ như vậy khẳng định đi không xa."
"Đúng vậy."
Quan binh và hộ vệ binh chia làm hai đường.
Mà lúc này Tô Oanh ở trong không gian đều không cần nghĩ cũng biết bên ngoài có bao nhiêu hỗn loạn.
Những người này vẫn rất yêu quý mạng chó của Tiêu Tuyệt, đồ vật đưa tới thật sự là không ít, hoặc là bọn họ cho rằng mấy thứ này chỉ là lấy tới làm dáng, còn có thể thu lại, đáng tiếc, bọn họ bàn tính sai rồi.
Tô Oanh vui mừng ở trong không gian kiểm kê vật tư hôm qua mua và hôm nay lấy được, không thể không nói, càng xem càng vừa lòng.
Trong khoảng thời gian ngắn những người đó hẳn là sẽ không rời đi, Tô Oanh cũng không vội trở về, từ trên giá cầm thịt khô và điểm tâm lúc trước trữ hàng thích ý ăn.
Vào giờ tý, rốt cuộc Hổ Uy bọn họ về tới Lão Hổ Doanh.
Nhưng khi tới gần Lão Hổ Doanh, Hổ Uy vẫn để lại tâm nhãn, cũng không để những xa phu đó trực tiếp vào Lão Hổ Doanh, mà là dẫn theo bọn họ đi xung quanh Lão Hổ Doanh một vòng, cuối cùng tới gần Thanh Long Doanh để cho bọn họ dỡ hàng xuống, lúc sau phái người trở về gọi người đến đây.
"Cảm ơn các vị, đây là tiền xe, các vị nhận lấy." Hổ Uy trả tiền xe, để cho hai người dẫn đường đưa xa phu bọn họ ra Bắc Hoang.
Những xa phu đó cũng ý thức được Hổ Uy bọn họ không phải người bình thường, khi rời đi bọn họ căn bản là không dám nhìn loạn, sợ sẽ gây hoạ vào thân.
Gần nửa canh giờ sau, người Lão Hổ Doanh chạy đến.
Nhưng cưỡi ngựa chạy ở đằng trước không phải là Kiều Dương, mà là Tiêu Tẫn.
Tiêu Tẫn trực tiếp giá mã đi đến trước mặt Hổ Uy: "Tô Oanh đâu?"
Khuôn mặt của Hổ Uy âm trầm nói: "Nàng bắt cóc Tề Vương Sở quốc, để chúng ta về trước."
Đôi mắt sâu đen của Tiêu Tẫn đột nhiên co rụt lại: "Ở đâu!"
"Ở ngoài cửa khẩu Sở quốc mấy dặm."
Tiêu Tẫn kéo dây cương xoay người muốn đi, Hổ Uy cũng xoay người lên ngựa: "Ta đi theo ngươi."
Tiêu Tẫn cần người dẫn đường, cũng không từ chối. ...
Hộ vệ Tiêu Tuyệt dùng thời gian ngắn nhất đưa hắn ta về trong cửa khẩu.
"Đại phu, đại phu đâu."
"Quân y, quân y tới."
Một mảnh luống cuống tay chân, rốt cuộc Tiêu Tuyệt bị đưa vào nhà được quân y trị liệu.
Quân y kéo vạt áo của Tiêu Tuyệt ra, nhìn lỗ sâu rất nhỏ trước ngực hắn đều nhíu mày lại, lúc sau hắn ta lại kiểm tra thân thể cho Tiêu Tuyệt, phát hiện Tiêu Tuyệt có vài chỗ gãy xương, nhưng may mắn chính là không có vết thương trí mạng, mạng xem như được bảo vệ.
Tiêu Tuyệt ở trong đau nhức tỉnh táo lại, hắn ta mở mắt ra đã thấy thân tín của mình ở bên cạnh lo lắng chờ đợi, thấy hắn ta mở mắt ra, người trong phòng đều nặng nề thở ra một hơi.
"Vương gia tỉnh, thật đúng là tốt quá."
Tiêu Tuyệt muốn mở miệng, lại cảm thấy trong cổ họng nghẹn muốn chết, nhớ đến lúc trước Tô Oanh bắt cóc rồi nhét đất vào họng của hắn ta, nháy mắt hắn ta tức giận từ tâm, nhưng ai biết hắn ta mới vừa động, đau đớn trên người càng rõ ràng hơn.
"Thương thế của Vương gia quá nặng, vẫn là không cần lộn xộn thì tốt hơn." Quân y thấy Tiêu Tuyệt muốn đứng dậy, nhanh ngăn lại.
Tiêu Tuyệt nhắm mắt lại, nhớ lại tình cảnh lúc ấy bị Tô Oanh bắt cóc, hắn ta nhớ rõ, ở trước khi hắn ta bị nữ nhân kia không chút do dự đẩy xuống, nàng hung hăng đâm chủy thủ vào ngực của hắn ta, trong nháy mắt kia, hắn ta thật sự cảm thấy mình sẽ chết.
Hắn ta chậm rãi duỗi tay sờ ở ngực, tuy nơi đó đau, nhưng không có miệng vết thương: "Bổn vương bị đâm bị thương... Lại không có việc gì..." Thật sự là trời không muốn hắn ta chết!