[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương (Dịch Full)

Chương 371 - Chương 371: Theo Dõi (2)

 Chương 371: Theo Dõi (2) Chương 371: Theo Dõi (2) Chương 371: Theo Dõi (2)

Mông Tư vừa nghe đã hiểu rõ, ông ấy không hỏi kẻ thù của Tô Oanh là ai, chỉ nói nhất định sẽ mang mọi người bình an về.

Hổ Uy vỗ bả vai Mông Tư: "Vậy làm phiền Mông lão ca."

Mông Tư ôm quyền với hắn ta, đi tới đằng trước đội ngũ xoay người lên ngựa: "Xuất phát."

Bởi vì là sờ soạng lên đường, bọn họ đi cũng không nhanh, chỉ là cũng may Mông Tư đã rất quen thuộc với con đường này, đi lên cũng không có quá khó khăn

Ở lúc không trung hơi nổi lên vệt trắng, rốt cuộc bọn họ ra khỏi Bắc Hoang.

Tới ngoài Bắc Hoang, tầm nhìn đã trống trải rất nhiều.

Tô Oanh đã giao phương thức liên hệ với Trương Lương cho Kiều Dương, ngày hôm qua Kiều Dương cũng đã phái người tới để lời nói cho Trương Lương.

Cho nên cửa khẩu mới vừa mở ra, Trương Lương đã dẫn theo người chờ ở bên kia.

Tầm mắt của Trương Lương dừng ở trên người Kiều Dương đi ở bên người Mông Tư, thấy trên đầu hắn mang theo một mảnh vải màu đỏ đã đi tới: "Chính là Kiều nhị công tử?"

Kiều Dương nhìn Trương Lương một cái xoay người xuống ngựa: "Tô nương tử có mấy hài tử?"

Trương Lương sửng sốt, chợt cười nói: "Hai người, một nam một nữ, nam lớn hơn nữa một chút."

Lúc này Kiều Dương mới vừa lòng gật đầu, miễn cho nhận sai người: "Là Trương lão gia đi?"

"Kiều nhị công tử gọi ta là Trương Lương là được."

"Trương lão gia khách khí, đây là hàng của chúng ta, Trương lão gia nhìn xem."

Mông Tư cũng từ trên ngựa xuống, bọn họ không nên ở đây lâu, vẫn là tốc chiến tốc thắng tốt hơn.

Trương Lương hơi gật đầu, tiến lên nghiệm hóa, hắn phát hiện, một đám hàng này càng tốt hơn lần trước: "Cái này không có vấn đề gì, ta vẫn là dựa theo giá lúc trước trả cho các ngươi, một xe bốn lượng bạc, chư vị không có vấn đề gì chứ?"

Giá cả này giống đợt trước, Trương Lương cũng không bởi vì người tới không phải là Tô Oanh mà trả cho bọn họ ít tiền, người này là sòng phẳng.

"Vậy thì cảm ơn Trương lão gia."

"Ta biết Tô nương tử muốn lương thực, cho nên sáng sớm đã chuẩn bị đủ gạo thóc cho các ngươi, một đoạn thời gian kế tiếp giá cả gạo thóc có thể sẽ tăng thật sự nhiều, cho nên ta mua cho Tô nương tử trước, gạo thóc các ngươi lấy về trước đi, thiếu bạc lần sau dùng than củi bổ sung là được."

"Sao gạo thóc lại tăng giá?"

Trương Lương gật đầu: "Bằng hữu của ta ở Nam quốc tối hôm qua truyền tin nói cho ta, biên cảnh Sở quốc và Nam quốc lại có cọ xát, thế cục giữa hai nước lại trở nên căng thẳng, hiện tại Sở quốc còn chưa phản ứng lại, chờ đến phản ứng lại, lương gạo cửa khẩu khẳng định là muốn tăng giá."

"Sở quốc và Nam quốc đều đã ngưng chiến, sao lại có cọ xát?" Mông Tư nhíu mày, cũng may bọn họ trữ hàng cũng đủ gạo thóc, bằng không vào đông này lại phải chịu đói.

Trương Lương nào hiểu được quốc gia đại sự đó: "Không biết, chúng ta và Nam quốc sợ là rất khó tốt lên, các ngươi vẫn là cầm đồ mau chóng trở về đi."

"Được."

Trương Lương cho người kéo gạo thóc lại đây, dỡ từng bao xuống sau đó lại xếp than củi lên.

Mông Tư nhìn gạo thóc trên xe, giá trị gạo thóc là vượt xa than củi, nếu không phải Trương Lương tin tưởng Tô Oanh, lại nào có thể để cho bọn họ kéo gạo thóc về trước tiên.

"Cảm ơn Trương lão gia, chúng ta còn phải lên đường, nên trước cáo từ."

"Không cần nói cảm ơn nhiều, lần tới các ngươi đưa than củi tới, để lại cho ta lời nói trước một ngày là được."

"Được."

Hai bên ôm quyền cáo từ, từng người rời đi.

Một xe than củi đổi lấy một xe lương thực, trên đường trở về cái này làm cho tâm tình của Mông Tư bọn họ đều khoan khoái không ít, mọi người đều chỉ muốn trở về nhanh nung nhiều than củi chút, tất cả đều đổi thành lương gạo có thể ăn.

"Mọi người đều dừng lại, nghỉ ngơi ở phía trước lại tiếp tục lên đường."

Mông Tư đột nhiên dừng lại nói.

Bình Luận (0)
Comment