Tiêu Tẫn nhìn khuôn mặt nhỏ càng ngày càng mượt mà của Nhị Bảo, vô cùng tri kỷ không có vạch trần cô bé, ôm bọn họ trở lại nhà chính.
"Ăn cơm ăn cơm."
Triệu ma ma bọn họ bưng một tô đồ ăn lớn đi tới.
Từ xa, Tô Oanh đã nghe ngửi thấy hương vị chua chua ngọt ngọt kia, khiến nước bọ của nàng đều nhanh chóng phân bố ra.
Cá chiên chua ngọt chồng chất vào nhau như núi nhỏ, vừa thấy đã khiến cho người muốn ăn thật nhiều.
Còn có một chậu canh đầu cá đậu hủ và một chậu rau dưa trộn, chủng loại không nhiều lắm, nhưng mỗi một chậu đều đầy ụ.
"Phải nói tảng đá mài lúc trước phu nhân lấy về kia thật sự là dùng tốt, ngày mai không có gì ta lại làm nhiều đậu hủ ra, làm cho các ngươi đậu hủ thịt kho tàu ăn." Mộ Dung Đức nấu ăn thì nét mặt toả sáng, tuy mỗi ngày hai đầu bếp bọn họ đều phải chuẩn bị đồ ăn cho nhiều người như vậy thì rất mệt, nhưng bọn họ lại thích thú.
"Đúng vậy, nếu là có ngô thì càng tốt, còn có thể mài ra ngô mới ăn, dùng nước ngô kia làm bánh ngô cũng thơm ngọt ngon miệng, ăn vô cùng ngon."
Mọi người đều ngồi vây quanh ở trước cái bàn ăn cơm, một bữa cơm nháy mắt xua tan bận rộn mỏi mệt ban ngày của bọn họ.
Trong miệng Tô Oanh đều không có nửa điểm ý tứ muốn dừng lại, một miếng tiếp một miếng là ăn đến bụng đều phồng lên nàng mới không nỡ buông chiếc đũa xuống.
Tiêu Tẫn thấy nàng bị no đến không thể nhúc nhích, hơi nhíu mày nói: "Ban đêm ăn ít chút, không dễ tiêu thực."
"Ăn ít nửa đêm sẽ đói."
Tiêu Tẫn cam chịu, nhớ đến lúc trước có hai buổi tối hơn nửa đêm nàng rời giường thật lâu chưa về, khi hắn đi tìm, đã thấy nàng đang ăn cơm thừa ở nhà bếp, cũng không biết những đồ ăn đó đều tới địa phương nào rồi, ăn cũng không ít, trên người lại không thấy thêm thịt.
Tô Oanh tỉnh lại ở trong tiếng gà gáy.
Nàng giật giật cơ thể, phát hiện hai tiểu gia hỏa còn nằm ở bên người nàng thoải mái ngủ, bọn họ đắp đều là chăn bông mới, lót ở dưới giường đặc biệt ấm áp, cho dù là Tô Oanh, có đôi khi không có chuyện gì cũng không muốn ra ổ chăn trước tiên.
"Rơi tuyết, Triệu ma ma ngươi mau xem tuyết rơi bên ngoài."
Tuyết rơi?
Tô Oanh nghe thấy động tĩnh trong sân cẩn thận đứng dậy mặc áo bông vào mở cửa đi ra ngoài.
Mới vừa mở cửa, đã có một cổ khí lạnh nồng đậm ập vào trước mặt, Tô Oanh bị đông lạnh đến run rẩy, buổi sáng không vận khí dương sẽ suy yếu một ít, nếu là trước kia, độ ấm này không đông lạnh nổi nàng.
"Thật đúng là tuyết rơi." Tô Oanh nhìn trên mái hiên đều đông lạnh thành một lớp băng, tuy Bắc Hoang gọi là Bắc Hoang, nhưng nhìn từ tổng thể vị trí địa lý, nó cũng không thiên về bắc, mà là thiên về phía nam.
Tuyết mùa đông phía nam khác với tuyết phía bắc, tuyết phía nam là chứa băng sương hơi ẩm, loại lạnh này xen lẫn ẩm ướt càng thêm lãnh thấu xương.
"Cũng may hôm qua đã sắp xếp lại gỗ trên núi làm ra một đám than củi cuối cùng, bằng không tuyết này tới than kia đều đừng nghĩ muốn." Mấy ngày hôm trước mọi người đào không ít hố mới nung than, vừa lúc ở sau hai ngày bọn nhỏ nghỉ ở học đường than củi đã nung xong, ngày hôm qua đều đào ra, nếu chờ cho tới hôm nay, sẽ uổng phí.
"Thời tiết quỷ này thật sự là có thể lạnh chết người." Lâm Thù Du run rẩy đến hậu viện lấy ra một thùng nước ấm đến cho mọi người rửa mặt, lúc múc ra vẫn là nước sôi, đi tới hậu viện đã biến thành nước ấm.
Sau khi Tô Oanh lấy nước rửa mặt, từ cửa sau đi ra ngoài đến lều gia súc.
Hôm trước nàng đặt tấm năng lượng ở trên lều của gia súc, cũng không biết hiệu quả được không, nếu những gia súc này bị đông lạnh mà chết thì sẽ rất mệt.
Tô Oanh đẩy cửa lều gia súc ra, mới vừa đi vào đã rõ ràng cảm giác được độ ấm bên trong cao ơn bên ngoài không ít, như vậy nàng mới thoáng yên tâm.