Có thể là bởi vì tuyết rơi Hồ thị muộn hơn so với thường lui tới một ít.
"Sao phu nhân đến đây? A nhìn ta này, cũng không nghĩ tới ban đêm sẽ rơi tuyết, nếu biết được sẽ ra cửa trước nửa canh giờ." Hồ thị vẻ mặt áy náy, cảm thấy mình chậm trễ công việc.
"Sau hôm nay thẩm đừng tới đây, qua năm lại đến đi, ngày sau sẽ ăn tết, lại ở trong nhà chuẩn bị đi."
Khi nghe nửa câu đầu, Hồ thị vô cùng sợ, còn tưởng Tô Oanh không cần bà ấy: "Không sao phu nhân, chúng ta ăn tết gia súc không ăn tết với chúng ta, những gia súc đó cũng cần người hầu hạ."
"Tới gần cuối năm, mọi người đều không ít việc, chuyện bên này tạm thời để cho bọn họ làm là được."
Tô Oanh nói xong thì trở lại trong viện, đưa cho Hồ thị một túi lương thực, còn cầm cho bà ấy một rổ trứng gà, để ban đêm bà ấy làm xong việc thì lấy về.
Hồ thị không từ chối được, cũng chỉ có thể đồng ý.
Tô Oanh trở lại trong sân, đã thấy Tiêu Tẫn đang chuẩn bị ra cửa.
"Chuyện phòng hộ còn chưa làm xong sao?"
Tiêu Tẫn nói: "Còn thiếu một ít nguyên tắc không sai biệt lắm, còn lại chờ qua năm làm tu sửa cũng được."
"Có cần hỗ trợ hay không?"
Tiêu Tẫn lắc đầu: "Ngươi chơi với hài tử là được, đi đây."
Tô Oanh gật đầu: "Được."
Nhưng hôm nay Tô Oanh không có biện pháp chơi với hài tử, nàng tính lấy những con bò trong không gian ra làm, ở trước ăn tết chia cho người mỗi khu một phần, cũng coi như là khen thưởng cho bọn họ cố gắng trong khoảng thời gian này.
Cho nên sau khi ăn cơm sáng, Tô Oanh đi ra sau núi.
Tới cạnh phòng hộ, sau khi số ba mở cửa cho nàng nàng đã cưỡi ngựa đi ra ngoài.
Bởi vì tuyết rơi, đường trên núi thật sự không dễ đi.
Tô Oanh nhìn bốn phía không người đã để ngựa vào trong không gian, lại từ trong không gian lấy ra một đôi ủng quân đội phòng trơn không thấm nước thay, lúc sau mới một đường đi lên trên núi.
Lúc trước trên núi không có tuyết rơi con mồi đã rất ít, hiện tại tuyết rơi càng nhìn không thấy con mồi, đi ở trên núi liếc mắt nhìn lại một cái đều là một mảnh băng tuyết, ngay cả vật còn sống đều không có.
Tô Oanh thử lấy dụng cụ ra, không nghĩ tới lại thấy được điểm đỏ ở dụng cụ.
Nàng nhìn phương hướng điểm đỏ chậm rãi đi về phía bên kia, ngay ở lúc nàng tới gần điểm đỏ, nàng ngửi thấy được một hơi thở thuộc riêng ở trên người dã thú.
Tô Oanh hơi ngừng bước chân, xoay người trèo lên trên một cây đại thụ, chờ những điểm đỏ đó tới gần bên này.
Không bao lâu, Tô Oanh đã thấy mấy lão đầu uy phong lẫm liệt đi tới.
Tô Oanh nhìn sọc trên người hổ đầu đàn, nếu nàng nhớ không lầm mà nói, lão hổ này đúng là những con lần trước nàng gặp được.
Những lão hổ này không ngừng ngửi trên mặt đất, như là đang tìm kiếm cái gì đó.
Khi chúng nó đi đến cây đại thụ chỗ Tô Oanh kia, hổ đầu đàn ngửi ngửi ở rễ cây, đột nhiên ngừng lại, muốn xác định cái gì đó, vây quanh cây qua lại ngửi vài vòng, cuối cùng dừng cơ thể lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lại trên cây.
Bốn mắt nhìn nhau, mắt hổ co rụt.
Hổ đầu đàn phát hiện con mồi lui về phía sau một bước, phát ra tiếng gầm nhẹ với đồng bạn phía sau chỉ có chúng nó có thể nghe hiểu.
Tô Oanh đã lấy côn điện ra từ trên người, ở trong nháy mắt đối diện với mắt hổ kia, nàng cảm thấy súc sinh kia nhận ra nàng, ánh mắt kia càng khiến nàng cảm thấy, chúng nó đang tìm nàng.
Lão hổ mang thù, thú vị.
Tô Oanh không lỗ mãng trực tiếp nhảy xuống tàng cây, ở trên cây đánh bại từng con càng có lợi với nàng hơn, nếu lão hổ này nhìn chằm chằm nàng, khẳng định sẽ đi lên.
Quả nhiên, hổ đầu đàn thấy Tô Oanh không động, lui về phía sau vài bước, thân thể chạm đồng bạn bên cạnh, lão hổ kia chậm rãi đi tới đại thụ lộ ra móng vuốt sắc bén, chậm rãi bò lên trên cây.