"Không làm? Vậy để chó con làm mẫu cho ngươi mấy lần vậy."
Lang Vương cực kỳ vui mừng lăn trên mặt đất vài vòng, sau đó lại lộ ra cái bụng của mình.
Con hổ lớn: "..."
Tô Oanh rũ mắt, hờ hững nhìn nó: "Nhìn theo tay ta, nằm xuống, đến đây, lật người lại."
Con hổ lớn nhìn tay Tô Oanh, như là nó đã bị một sự sỉ nhục đả kích vậy, phẫn nộ há miệng cắn về phía Tô Oanh.
Nó vừa mới thể hiện ra trạng thái công kích, Lang Vương còn đang lăn lộn trên mặt đất lập tức nhảy dựng lên nhào về phía nó.
Khoảnh khắc tiếp theo, cơn đau dữ dội lại ập tới, con hổ lớn đau đến lăn lộn sõng soài đất.
Lang Vương cắn được một miếng lông hổ thì trở lại bên cạnh Tô Oanh cảnh giác canh giữ.
"Gru, gru gru!"
"Ta đã nói rồi, không nghe lời sẽ bị trừng phạt."
Tô Oanh vỗ tay một cái, sự đau khổ trên người con hổ lớn dần dần biến mất, nó tựa như đã chết nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích.
"Ở trong sân này, ngươi tốt nhất nên coi mình là một con mèo lớn vô hại, nếu ngươi có một chút ý nghĩ muốn công kích con người, ngươi sẽ lại cảm nhận được sự đau khổ vừa rồi, lại đây, lật cái bụng lên."
Con hổ lớn gầm nhẹ một tiếng, cơ thể lăn trên mặt đất một cái, lộ ra bụng của mình.
Vẻ mặt nó tràn đầy nhục nhã.
Tuy rằng hiện tại con hổ đã bị khống chế, nhưng vì để phòng ngừa triệt để, Tô Oanh vẫn cầm dây xích trói nó lại. Con hổ này từng được người thuần hoá, phải cần một chút thời gian nữa mới có thể tiếp nhận người chủ mới là nàng.
"Coi chừng nó nhé chó con, nếu ngươi không cẩn thận bị nó xé nát thì ta cũng sẽ không quan tâm đâu."
Lang Vương phát ra tiếng nức nở trầm thấp, đúng là nếu chỉ có một mình thì nó sẽ không phải là đối thủ của hổ lớn, nhưng nó vẫn còn huynh đệ!
Tô Oanh ôm hai đứa nhỏ trở về phòng.
"Linh Nhi, Tễ Nhi, mẫu thân dặn các con, sau này cho dù các con gặp được thứ làm cho các con cảm thấy sợ hãi, các con cũng không cần sợ, khí thế mạnh mẽ không sợ gian nan, hiểu chưa?"
Hai đứa nhỏ cái hiểu cái không gật đầu.
Tô Oanh xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn chúng, cầm túi điểm tâm ra cho bọn nhỏ ăn, còn mình thì ra khỏi nhà để hỗ trợ mọi người.
Họ phải xử lý tất cả những con bò trước Tết.
Sau khi bọn Hổ Uy kéo bò trở về, người của Hổ doanh rất vui mừng, tuy thỉnh thoảng bọn họ cũng có thể ăn một miếng thịt nhưng cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa từng được thấy ba con bò to như vậy.
"Đại ca, những con bò này chúng ta xử lý như thế nào đây, là giết chia cho mọi người hay là nấu chín tất cả rồi chia cho mỗi người một chén thịt?"
Nếu cắt thịt sống ra để chia, những phần thịt như đầu bò hay chân bò là những vị trí sợ là sẽ khiến người nhận được sẽ cảm thấy mình phải chịu thiệt, vẫn nên chặt hết ra xong dùng nồi nấu chín tất cả, chia cho mỗi nhà một chén thịt, như vậy phần thịt mỗi nhà nhận được đều có xương có thịt, sẽ công bằng hơn chút.
"Để bọn họ giết rồi làm sạch, xương ống thì lọc ra để nấu canh, thịt thì thái thành từng miếng nhỏ một chút, nếu không sợ là không đủ chia."
"Ồ, được thôi, ta sẽ kêu bọn họ làm vậy."
Bên kia, Mông Tư cũng dẫn bọn Chu Hành kéo bò về.
"Vực trưởng, ba con bò lớn thế này chúng ta xử lý như thế nào thì tốt đây?"
Mông Tư nhìn ba con trâu trong lòng cảm thấy cực kỳ được an ủi, nếu không nhờ Tô Oanh, bọn họ làm sao có thể có thịt bò ăn.
"Mang về xử lý sạch sẽ đi, sau đó gọi mọi người lại đây, ta sẽ nói rõ chuyện này với mọi người, đợi đến ngày 30 Tết, chúng ta sẽ cho người nấu chín toàn bộ thịt bò rồi đi phân phát cho từng nhà một muỗng thịt."