Ba con trâu trông có vẻ không nhỏ nhưng không đủ để chia cho nhiều người như vậy, mỗi người đều muốn chia được một chút đã rất khó rồi, chỉ có thể chia theo từng nhà, mỗi nhà có thể chia một muỗng là đã không tệ rồi.
"Được, lát nữa ta sẽ đi tìm người xử lý con bò."
Mông Tư gật gật đầu, bảo người kéo bò vào trong sân của mình trước, đợi người tới làm thịt.
"Ôi ôi, ba con bò này từ đâu ông có vậy? Còn là bò rừng nữa chứ." Điền Nữu nghe thấy động tĩnh nên đi ra từ trong phòng, thấy ông ấy trong sân thì kinh ngạc không thôi.
"Là Tô nương tử lúc đi săn bắt được đó, có thể nàng ấy gặp phải đàn bò rừng nên chia cho khu chúng ta ba con."
Điền Nữu không ngờ Tô Oanh lại hào phóng đến vậy, dù sao chính nàng cũng phải nuôi nhiều miệng ăn như vậy.
"Tô nương tử thật sự là người tốt." Tuy rằng tính tình thoạt nhìn có chút lạnh lùng, ra tay cũng đủ tàn nhẫn, nhưng không ngờ tâm tư lại trong sáng như vậy.
"Nàng ấy thật sự hy vọng Lão Hổ Doanh có thể chuẩn bị tốt, trước đêm Giao thừa ông bắt một con vịt đưa qua cho nàng ấy đi."
"Chuyện này thì được."
Vương Phù Dung trốn ở trong phòng, đôi mắt cô bé nhìn ba con bò trong sân chăm chú đến mức sắp lòi cả ra, cô bé đã không nhớ rõ mình đã bao lâu không được ăn một miếng thịt nóng hổi.
"Phù Dung, ngươi còn đứng đó làm gì, mau mang nước qua cho Giáng Nhi đi, nước sắp lạnh cả rồi."
Điền Nữu quay đầu lại thì thấy Vương Phù Dung không chớp mắt nhìn ba con bò, cô bé hoàn toàn quên mất chuyện mình phải làm.
Vương Phù Dung hoàn hồn, sau khi lên tiếng đáp lời thì bưng chậu gỗ vào phòng Mông Giáng.
Nước này là để cho Mông Giáng lau mặt, hắn bị thương tương đối nặng, đến bây giờ vẫn còn chưa hồi phục hoàn toàn, trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn dưỡng thương trong phòng, hơn nữa thời tiết trở lạnh, Điền Nữu càng không muốn để hắn ra khỏi phòng.
Vương Phù Dung đặt chậu gỗ xuống, vắt khăn lau mặt cho Mông Giáng.
Mông Giáng lại có chút ngượng ngùng né tránh: "Không cần, để ta tự làm đi."
Vương Phù Dung lại né tránh tay hắn, cúi đầu đứng ở bên cạnh tủi thân nói: "Giáng ca ca ghét bỏ ta sao?"
Mông Giáng là thanh niên ba tốt cực kỳ thành thật, không có tâm tư sâu thẳm gì, thấy Vương Phù Dung vẻ mặt tủi thân đứng ở đó hắn cũng có chút hoảng hốt: "Không, không phải, ngươi đừng hiểu lầm, ta, ý của ta là tay ta có thể cử động, việc này ta tự làm là được, không cần phiền đến ngươi."
Vương Phù Dung vẫn cảm thấy mất mát như trước: "Ta, chuyện ta có thể làm không nhiều lắm, ta sợ, nếu là chút chuyện nhỏ này ta cũng không thể làm cho Giáng ca ca, vậy sau này nếu đại thẩm cảm thấy ta vô dụng, thì sẽ đuổi ta ra ngoài, ta, ta thật sự không có chỗ đi... Hu hu hu..."
Cô bé nói đến đoạn sau thì khóc lên, Mông Giáng càng luống cuống: "Ngươi đừng khóc, đừng khóc, sẽ không đâu, mẫu thân sẽ không đuổi ngươi đâu, ngươi yên tâm đi."
Vương Phù Dung ngẩng khuôn mặt đáng thương không thôi lên hỏi hắn: "Thật sao?"
Mông Giáng gật gật đầu: "Ừ, thật, thật, tuyệt đối là thật, ta cam đoan."
Vương Phù Dung nghe hắn nói như vậy mới nín khóc mỉm cười: "Cảm ơn Giáng ca ca, ta, ta giúp huynh lau mặt."
Mông Giáng sợ mình từ chối nữa thì cô bé lại khóc tiếp nên cũng chỉ có thể tùy ý để cô bé lau mặt cho mình.
Điền Nữu đến trước cửa phòng nhìn thấy hành động thân mật của hai người thì nhíu mày, luôn cảm thấy điều này có chút không thích hợp lắm: "Tiểu tử nhà con đến cả tay cũng phế rồi sao, còn bảo người ta lau mặt cho con nữa, sau này con muốn làm gì cứ nói với ta, xem ta có thể chiều nổi con nữa hay không. Phù Dung, ngươi đi ra ngoài nấu nước trước, lát nữa mọi người sẽ đến đây mổ bò, ngươi đun nhiều nước một chút để chuẩn bị."
Vương Phù Dung vội vàng dừng động tác trên tay lại, bưng chậu nước đi ra ngoài.