Sau khi cô bé đi rồi, Điền Nữu mới vào phòng trừng mắt nhi tử của mình: "Không có tay sao? Để người ta hầu hạ con con không thấy xấu hổ hả?"
Mông Giáng thật sự rất khó nói: "Mẫu thân, con không phải..."
"Được rồi, sau này có cái gì con gọi ta làm giúp là được, giữ khoảng cách với cô nương nhà người ta một chút, đừng để người ngoài đi bêu rếu thanh danh người khác."
Mông Giáng thành thật gật đầu.
Điền Nữu dặn dò xong mới ra khỏi phòng, lúc trước bà ấy cảm thấy cưu mang Vương Phù Dung cũng không có vấn đề gì, nhưng để cô bé chạy ra chạy vào phòng Mông Giáng nhiều lần, trong lòng bà ấy cũng có chút không thoải mái, bà ấy cũng không phải cái gì cũng không hiểu, ý đồ của tiểu cô nương này cũng quá rõ ràng rồi.
Nếu thật sự có ý với nhi tử của bà ấy, bà ấy cũng không phải không thể thành toàn cho hai đứa, nhưng chút tâm tư này của cô bé chỉ kém một bước là không viết thẳng lên mặt thôi, bà ấy không thích loại cô nương không đủ thành thật này, chờ sang năm sau bà ấy vẫn sẽ nghĩ biện pháp để cho cô bé rời đi thôi.
Hôm nay, mọi người đều bận rộn xử lý bò rừng.
Bên Tô Oanh tuy rằng nhiều người, nhưng xử lý bò rừng cũng không nhàn nhã hơn bao nhiêu.
Tô Oanh dỗ dành mấy đứa nhỏ rồi ra hậu viện hỗ trợ.
Ngày đầu tiên bọn họ đã kéo toàn bộ số thịt bò rừng mình có ra ngoài sân, trừ số bò rừng của bọn họ thì có thêm tám con bò rừng, dù bọn họ nhiều người thì từng này thịt cũng đủ ăn trong nhiều ngày.
Bởi vì bếp lò không đủ nên ngày đầu bọn họ dùng đá dựng tạm hai cái bếp lò ở bên ngoài sân, lấy hết nồi dư ra đun nước.
Tô Oanh cầm dao tiến lên lột da bò.
"Da bò này giữ lại làm giày cũng không tệ." Trương Thúy Nương ôm lấy tấm da bò Tô Oanh vừa cắt xuống, nhiều da bò như vậy, sau khi xử lý chúng xong làm thành giày sẽ không thấm nước lại rất ấm áp, rất thích hợp để mang vào mùa đông và mùa xuân.
"Trương tẩu tử biết làm sao?" Nếu có thể làm thành giày thì càng tốt.
"Biết, phu nhân giữ lại da bò, chờ xong việc ta sẽ xử lý."
"Được."
Tô Oanh bảo mọi người lột xong da trâu thì để sang một bên để giữ lại.
"Trời ạ, cái xương bò này cứng đến mức dao chặt bị cùn luôn rồi." Mộ Dung Đức dở khóc dở cười nhìn dao phay đã có vài lỗ hổng.
Trên người Hạ Thủ Nghĩa đều là máu bò nói: "Trước hết thì thay dao bằng rìu để chặt đi."
Mộ Dung Đức bất đắc dĩ cười cười, chỉ có thể cầm lấy rìu lên chặt xương, sau khi lọc xương ra khỏi thịt thì chất đống xương bò này vào một góc trong bếp, xương bò này có thể dùng để nấu canh, bọn họ không nỡ vứt đi.
Còn đống thịt bò còn lại bọn họ định đêm nay mới xử lý nốt, nên tối nay bọn họ để Triệu ma ma làm cho bọn họ một bữa tối đơn giản, mọi người ăn no xong thì tiếp tục làm, cuối cùng đến giờ Tý mới xử lý xong mấy con bò rừng.
Tô Oanh rửa sạch sẽ máu bò tươi trên người thì trở lại nằm lên giường, hai tiểu tử kia đã mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi.
Ngay lúc nàng nhắm mắt lại được một giây, trong không khí đột nhiên vang lên tiếng còi, con hổ lớn đang bị trói ở góc sân thoáng cái đứng lên từ trên mặt đất nhìn về bốn phía.
Một bóng dáng màu đen đi tới dưới gốc cây hôm nay hổ lớn bị Tô Oanh thu phục, ngồi xổm xuống xem xét dấu vết trên mặt đất, chỉ có thể mơ hồ phát hiện trên mặt đất có dấu chân của một người, điều này sao có thể, hổ lớn của hắn cứ như vậy biến mất trong hư không sao?
Hắn lấy còi ra không ngừng thổi vang, sau đó chờ tại chỗ, hắn đợi đến khi trời sắp sáng nhưng hổ lớn của hắn vẫn không xuất hiện.